Triều Tân không ngủ được lâu, khoảng mười giờ hơn đã tỉnh, vừa dậy là nhìn qua cửa phòng ngủ của Bài Bài rồi lại liếc sang phòng Hướng Vãn, nhưng chẳng thấy ai.
Cô xoa cổ, bước ra ngoài, thấy Hướng Vãn đang cuộn tròn trên ghế dài cạnh cửa sổ sát đất phòng khách.
Co ro chân, nghiêng mặt sang một bên, ngủ say sưa.
Triều Tân không gọi, nằm xuống sô pha kế bên, mở điện thoại lướt một lát rồi đeo tai nghe vào. Chẳng biết làm gì, nghĩ một hồi, cô quyết định nghe tiếp kỳ hai của kịch truyền thanh.
Nhưng lựa chọn này thật sai lầm.
Vì đến phút thứ 12, là đoạn cảnh nóng mà cô và Hướng Vãn đã thu âm.
Âm thanh trung thực cao độ truyền qua tai nghe, tiếng thở d. ốc của Hướng Vãn như phả vào tai cô, vào mắt cô, vào sâu trong tâm trí cô.
Cả khó chịu lẫn khao khát mãnh liệt đều thể hiện rõ ràng, không sót chút nào.
Cảnh nóng này không có gì đặc biệt với Triều Tân. Song đặc biệt là khi Hướng Vãn đang ngủ ngay bên cạnh.
Ít ai có thể trải nghiệm cảm giác này, tiếng em quyến rũ như tiếng hát yêu tinh biển, vọng lên từ vực sâu mê hoặc lòng người, còn cơ thể hoàn toàn không phòng bị nằm cách đó chỉ một mét. Lông mày thanh tú, hơi thở yên bình, Hướng Vãn lúc này mềm mại như em bé sơ sinh chưa hiểu sự đời.
Vành tai Triều Tân nóng lên, tắt vội, thoát khỏi ứng dụng. Một tiếng "cạch
"nhỏ vang lên, lông mày Hướng Vãn khẽ động đậy. Trên sô pha, Triều Tân cẩn thận xoay người, gáy vô tình chạm qua mái tóc đen nhánh của Hướng Vãn. Cô không tài nào ngủ được, lại cầm điện thoại lên. Lần này, nhớ tới lời Hướng Vãn nói lúc trước, bèn nhập vào ô tìm kiếm hai chữ"Vãn Tân
". Nhưng Hướng Vãn đoán sai, siêu thoại CP của họ không phải"Vãn Tân", mà là "Vãn Triều".
Ngoạn sóng dâng, cùng đêm nay,
Chờ dạ vãn, nhịp triều lay.
Triều Tân nhìn chằm chằm vào hai câu giới thiệu của siêu thoại CP, rồi mở mấy bức ảnh ghép của cô và Hướng Vãn. Có ảnh ghép từ ảnh thật, cũng có ảnh hoạt hình.
Một bài đăng dài với nhiều lượt bình luận hiện ra, là câu chuyện đang được đăng tải từ từ. Trong đó, Triều Tân và Hướng Vãn vừa lạ vừa quen, giống trong kịch truyền thanh, diễn một mối tình si mê, thủy chung.
Cô nhìn điện thoại, bắt đầu chìm vào suy tư.
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói, má Hướng Vãn mềm mại áp sát vào tai cô, chăm chú nhìn màn hình.
"Chị đang xem ảnh em kìa."
Triều Tân hoàn hồn. Một đoạn văn dài trên điện thoại hiện ra:
"Hướng Vãn có giọng nói được Chúa trời ban tặng, cũng có thân hình được Người ưu ái. Người đặt những đỉnh tuyết đẹp nhất lên ngực em, rồi tự tay gieo những nụ hoa hàm tiếu. Núi non nhấp nhô là eo thon của em, phải tự mình đi đến tận cùng thung lũng mới bằng lòng mở ra cho ta thấy đồng bằng bao la."
Hướng Vãn khẽ đọc: "Chắc nơi sâu thẳm của đồng bằng có nguồn nước, có thể nuôi dưỡng trái tim đang dần khô héo của lữ khách."
"Đây là gì?"
Vừa mới tỉnh, lúc nãy nhìn không rõ, mơ hồ thấy hai chữ "Hướng Vãn
", sau đó tay Triều Tân trượt một cái, ánh mắt Hướng Vãn chỉ kịp dừng lại ở câu cuối cùng. Tiếng"cạch" vang lên, Triều Tân khóa màn hình điện thoại.
"Tỉnh rồi sao?"
"Dạ.
"Triều Tân ngồi dậy, mái tóc khiến cô hơi ngứa, lòng cũng có cảm giác tương tự. Hướng Vãn cũng ngồi thẳng người, lưng đẫm mồ hôi khiến cô khó chịu, cảm giác trong lòng chẳng khác là bao. Vừa rồi, cô mở mắt ra thấy Triều Tân đang nằm trên sô pha chăm chú nhìn điện thoại. Định gọi chị thì thấy hai chữ"Hướng Vãn
"trên màn hình. Nên là, Triều Tân đang nằm cạnh cô, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, còn tìm kiếm cô trên mạng. Sự"không thỏa mãn" này lại khiến Hướng Vãn dấy lên một cảm giác "thỏa mãn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!