Chương 23: (Vô Đề)

Người say rượu thường dậy sớm, hơn 6 giờ, Triều Tân không ngủ được nữa.

Nhưng người dậy sớm hơn lại là Hướng Vãn. Nghe thấy tiếng rên khe khẽ, cô đẩy cửa bước vào.

Dưới mắt Hướng Vãn thấp thoáng quầng thâm, Triều Tân ngồi dậy: "Sao dậy sớm vậy?

"Hướng Vãn không đáp, chỉ khẽ hừ mũi. Đêm qua cô ngủ không ngon, trằn trọc mãi. Cửa phòng chẳng buồn đóng, phòng Triều Tân thì khép hờ, cô dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ấy. Sợ chị ngủ không ngon, lại lo chị nôn. Còn có những suy nghĩ vẩn vơ, chẳng đúng lúc, cứ dạt về phía mạch máu xanh trên cổ Triều Tân mỗi khi chị ngẩng đầu thở. Trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được. 4 giờ sáng, cô mở điện thoại tìm"say rượu nên ăn gì

"; 5 giờ, dậy ninh nồi cháo nhỏ lửa; 6 giờ, lục tung tủ tìm mật ong. 6 giờ 15, Triều Tân tỉnh, Hướng Vãn bưng nước mật ong vào."Uống nhiều nước vào, tốt nhất là uống hết cốc này." Hướng Vãn nhẹ nhàng đặt cốc thủy tinh lên đầu giường.

Triều Tân đưa tay day day sống mũi, có vẻ như vẫn còn choáng váng. Cô với tay lấy cốc, nhưng vì tay còn yếu nên lần đầu cầm không vững.

Hướng Vãn ngồi xuống mép giường, khẽ đỡ lấy cốc nước, nghiêng nhẹ, đưa đến gần môi Triều Tân.

Cảm nhận được hơi ấm từ cốc nước, Triều Tân không vội uống ngay, cô ngước mắt lên nhìn Hướng Vãn, đôi mắt còn phảng phất chút mệt mỏi.

Triều Tân khẽ nhấp một ngụm nước.

Sợ Triều Tân uống vội sẽ bị sặc, Hướng Vãn chạy vào bếp lấy ống hút, giống như lúc đút sữa đậu nành, cô vừa đỡ cốc nước vừa chăm chú nhìn Triều Tân uống.

Khóe môi Triều Tân vô tình chạm vào tay Hướng Vãn khi cốc nước tới gần. Cô khẽ mím môi, ánh mắt vốn lạnh lùng nay bỗng dịu hơn, hàng mi dài ngoan ngoãn phủ xuống. Cô nhẹ nhàng hút nước, thở ra hai hơi, rồi lại hút thêm ngụm, không nói gì, chỉ yên lặng uống.

Triều Tân ngoan ngoãn uống nước, Hướng Vãn có chút thích chị lúc này.

Nhất là khi mái tóc xoăn nhẹ hơi rối, khẽ chạm vào gương mặt trắng xanh, trông Triều Tân lúc này hệt như con búp bê sứ đặt trên đầu giường.

Nhưng vẻ ngoan ngoãn ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát. Uống được hai ngụm, Triều Tân ngước mắt lên, lại nhìn Hướng Vãn với ánh mắt của một người chị cả: "Không uống nữa."

"Còn cháo kê và trứng gà luộc, em nghe người ta nói nên gọi thêm cốc cà phê đen, nhưng không biết chị có thích không?"

"Không cần đâu."

Triều Tân lắc đầu, vừa nói vừa vén chăn định xuống giường.

"Đừng vội dậy."

"Dọn đồ chứ, trễ rồi." Vừa cử động, đầu đã choáng, não như bị bóc ra khỏi hộp sọ, lắc lư mãi không thôi.

"Đừng." Hướng Vãn nhỏ giọng

"Đừng?" Triều Tân nhíu mày, hỏi lại.

"Vâng, hình như Bài Bài chưa quen giờ giấc bên này, 2, 3 giờ sáng giật mình dậy hai lần, xuống phòng khách tìm kẹo ăn. Giờ này chắc là con bé mới ngủ."

Triều Tân khẽ suy tư, rồi nhìn thẳng vào Hướng Vãn: "Vậy ra, đêm qua em cũng không ngủ được lúc 2, 3 giờ?"

"Sao em không ngủ?

"Giọng Triều Tân khàn khàn, nhẹ hơn. Hướng Vãn thở dài:"Sợ chị nôn."

Triều Tân nhìn chằm chằm vào đối phương. Đây không phải lần đầu cô say rượu, nhưng lại là lần đầu tiên có người lo lắng cho cô đến mất ngủ.

"Hướng Vãn."

Cô chớp mắt chậm rãi, gọi.

Cô muốn hỏi, phải chăng đây là cảm giác giữa những người bạn? Lòng bỗng có chút căng tràn, nhưng nếu chỉ là bạn bè, thì cớ sao nhịp tim đập liên hồi thế này?

Lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu luyến cảm giác mềm mại khi vuốt ve má Hướng Vãn, cô muốn chạm vào thêm lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!