Chương 22: (Vô Đề)

Bài Bài trằn trọc cả đêm không ngủ, sáng hôm sau 8 giờ bị đánh thức, không cho nướng, phải vận động. Hướng Vãn cũng dậy vào khoảng đó, đánh răng rửa mặt qua loa rồi bắt taxi đi làm.

Hôm nay là buổi thu âm kịch truyền thanh tình cảm do Bành Hướng Chi thu chính, Hướng Vãn là khách mời, đóng vai em gái của nam chính. Vai không nhiều nên hơn sáu giờ chiều là xong việc.

Trên đường về, cô gọi điện cho Triều Tân, nghĩ ngày mai sẽ đi công viên giải trí, không biết hai người có nên rủ nhau đi siêu thị mua đồ ăn không. Cô chưa từng đến mấy chỗ như vậy, không rõ có được mang đồ ăn vào không.

Nhưng Triều Tân không nghe máy.

Một lúc sau, Triều Tân gọi lại, hỏi: "Tan làm rồi sao?"

"Dạ, hôm nay xong sớm ghê. Mọi người ăn cơm chưa?"

Nếu Triều Tân với Bài Bài ăn rồi thì cô sẽ tự mua mì ăn ngoài.

"Chị nấu cơm, Bài Bài ăn rồi, còn dư nhiều lắm, em muốn ăn thì về hâm lại."

Hướng Vãn tinh ý nhận ra thông tin quan trọng "Bài Bài ăn rồi. Vậy là, cô hỏi:Còn chị?"

"Chị có hẹn ăn tối." Triều Tân nói.

"Hẹn ăn tối ạ?"

Triều Tân hầu như không la cà giao du, từ khi dọn đến, đây là lần đầu cô nghe chị nói có hẹn ăn tối.

"Ừ, studio của chị cần chọn địa điểm, lên mạng thấy toàn văn phòng đắt xắt ra miếng, có người quen giới thiệu cho chủ đầu tư, có thể cho chị thuê tòa nhà thương mại của họ với giá hữu nghị, chị xem qua rồi, vị trí với diện tích đều ổn, cũng có thể cho chị sửa sang theo ý mình," Triều Tân ngập ngừng, "Tối nay hẹn ăn cơm, bàn chuyện luôn."

Giọng có chút mệt mỏi, hình như, còn có chút ngán ngẩm.

"Vậy chị có về sớm được không? Em đang nghĩ, ngày mai mình đi công viên giải trí thì phải đi sớm sớm chứ hả?" Hướng Vãn nói.

"Công viên giải trí à.

"Triều Tân cười khẽ. Chỉ cần một nụ cười, không khí qua điện thoại bỗng dưng vui vẻ hơn hẳn."Dạ, đi công viên giải trí." Hướng Vãn vội vàng sửa lại.

"Chị sẽ cố." Triều Tân nói với giọng lười biếng.

"Vâng, vậy em cúp máy, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cúp điện thoại xong một lúc thì về tới khu nhà, Hướng Vãn lên lầu mở cửa, thấy Bài Bài đang ngủ gật trên sô pha.

"Đừng ngủ.

"Giọng nói ngọt ngào của Hướng Vãn khẽ gọi cô nhóc. Bài Bài mơ màng, hình như tưởng Triều Tân đã về, dụi mắt rồi gọi:"Mẹ."

Hướng Vãn bật cười, lắc đầu: "Bài Bài."

"Ơ, cô Hướng." Bài Bài tỉnh táo, cười, mắt vẫn còn sưng húp.

"Bây giờ còn sớm, cố gắng đợi đến tám chín giờ rồi hãy ngủ." Hướng Vãn nhớ lại lời Triều Tân.

"Vậy mình chơi bài đi ạ, em buồn ngủ quá." Bài Bài ngáp ngắn ngáp dài.

"Chị không biết chơi."

"Cô Hướng... Chị thực sự không biết gì luôn đó." Chơi game cũng không biết chơi, hôm bữa kể với Chu Tử Kỳ là Lý Bạch chơi game rất giỏi, chị Hướng lại hỏi ngược lại xem cậu ta có thể đọc được mấy bài thơ của Lý Bạch.

"Chị," bình thường Hướng Vãn sẽ không để ý, nhưng hôm nay cô hỏi, "nhạt nhẽo lắm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!