Lần đầu gặp Triều Tân là khi hai người hợp tác làm bộ kịch truyền thanh "Vỗ giùm cái đi
". Khi đó chị mặc chiếc sơ mi trắng dáng ôm cùng chân váy bút chì màu xám, bước đi thướt tha trên đôi giày cao gót. Sơ mi xắn đến cẳng tay - nơi vắt ngang chiếc blazer xám. Cực kỳ chuyên nghiệp, cực kỳ đẳng cấp. Thoạt tiên Triều Tân nhìn Tô Xướng, đầu ngón tay hai người chạm chào nhau, nói lâu rồi chưa gặp. Sau đó chị mới quay sang Hướng Vãn lúc này đang đứng dậy, gọi cô bằng tên nhân vật trong kịch truyền thanh:"Đỗ Linh, chào em.
"Đôi lông mày đậm tự nhiên, được tỉa tót gọn gàng, không quá gần nhau, mang lại cảm giác điềm tĩnh và uy nghiêm. Đuôi mắt xếch lên, hàng mi rũ xuống, dáng hạ tam bạch* kiêu ngạo mà xinh đẹp khiến người lạ không dám đến gần, dù có cười lên cũng chẳng mấy gì là sống động. *Gốc là"hạ tam bạch ()": là đôi mắt có phần tròng đen bị che đi một ít, trong trắng lộ ra khá nhiều, tạo thành ba điểm màu trắng là hai bên và ở dưới.
Mắt cuốn hút, hồn mê say.
Mũi môi nhạt nhòa, nào ai hay.
Về phần Triều Tân, ấn tượng đầu tiên đối với Hướng Vãn là: thảo nào.
Thảo nào Bài Bài lại thích.
Không phải vì nghe giọng mà chỉ vừa thấy hình thôi đã mê như mê idol.
Trong sáng, đó là cảm nghĩ đầu tiên. Hướng Vãn không cao lắm, chỉ tầm 1m68 - 1m70, dáng người nhỏ nhắn trông hơi mong manh. Em cực kỳ xinh xắn, nhưng điểm thu hút nhất nằm ở khí chất, là nét đẹp tri thư đạt lễ, cười lên thấy mắt ngọc mày cong, mang vẻ ngọt ngào của tuổi trẻ.
Hệt quả nho mọng nước ướp lạnh, vụn tuyết vương trên lớp vỏ mỏng, vẫn thanh mát dù là giữa mùa hè đổ lửa.
Quả nho thanh mát theo sau Triều Tân.
Vài người cùng bước vào phòng thu.
Tác giả quyển sách kiêm biên kịch, Vu Chu và đạo diễn lồng tiếng Tô Xướng đứng ngoài cửa kính cách âm của phòng quan sát. Giới thiệu khái quát cốt truyện và nhân vật xong là họ sẽ bắt đầu ngay.
Triều Tân và Hướng Vãn bước vào phòng thu, đóng cửa. Hướng Vãn lui về sau nửa bước, đợi đối phương đứng thoải mái.
Triều Tân nhìn quanh, đoạn hỏi: "Ngồi hay đứng?"
"Em sao cũng được, tuỳ chị Triều ạ."
"Đứng đi cho giọng rõ hơn." Triều Tân vịn tường, nhấc chân tháo giày cao gót đặt sang một bên, bước chân trần trên thảm.
Tay hãy còn cầm áo khoác, Triều Tân thoáng do dự.
Hướng Vãn bèn vươn tay nhận lấy, mở cửa đưa cho Vu Chu bên ngoài.
Rồi cô nhìn xuống, lướt qua mắt cá chân Triều Tân, sau đó liếc ra hiệu với Vu Chu đang hóng hớt ngoài phòng.
Mấy người lợi hại ai cũng có vài thói quen ấy mà
- Vu Chu nhướng mày nói với cô như thế.
Hướng Vãn cười khì, sang đứng cạnh Triều Tân, giữ khoảng cách khoảng chừng một nắm tay. Sau đó, hai người quay về phía microphone, đeo tai nghe, bắt đầu hắng giọng.
Giọng Tô Xướng vang lên trong tai nghe: "Nghe thấy không?"
Cả hai đồng loạt nhìn sang, ra hiệu OK với cửa kính.
"Kịch truyền thanh "Vỗ giùm cái đi" hồi hai, màn một."
Tô Xướng ra hiệu cho kỹ thuật viên ghi âm bắt đầu ghi dòng, vỗ nhẹ bảng đạo diễn, rồi đặt tiêu đề đầy đủ cho bản ghi.
Hướng Vãn hơi căng thẳng.
Bởi trong không gian kín, cô có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng từ cổ Triều Tân. Nước hoa thời hiện đại khác với phấn thơm của triều Lý. Túi thơm có thể khiến người ta ngửi được chất bột, giống phấn hoa rũ khỏi nụ non lìa cành.
Trong khi nước hoa thì ẩm ướt và quyến rũ, như được điều chế có chủ đích. Tầng hương đầu, giữa và cuối khác biệt rõ ràng, tựa cả quá trình "mời người vào rọ đây" hoàn hảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!