Chương 17: (Vô Đề)

Tiễn bạn bè xong xuôi, trời cũng khuya, Triều Tân với Hướng Vãn đã ngà ngà say, nhưng vẫn đủ tỉnh để dọn dẹp phòng ốc.

Triều Tân vừa chạy máy hút bụi, vừa liếc nhìn Hướng Vãn đang ngồi ở cửa, cột chặt mấy bịch rác. Chắc tại hơi men, động tác của Hướng Vãn có phần chậm chạp, nhưng tỉ mỉ hơn.

Triều Tân cứ thấy cử chỉ nào của Hướng Vãn cũng đẹp mắt, cứ như được cắt ra từ trong tranh.

Cô nhìn Hướng Vãn bỏ rác một hồi, rồi lại thấy Hướng Vãn vì nóng mà vòng tay ra sau đầu, cố gắng vén mớ tóc dài sang một bên.

"Em!" Triều Tân khẽ gọi, tay còn dính bụi, "Bẩn đấy.

"Hướng Vãn hơi choáng, ánh nhìn cũng chậm nửa nhịp. Triều Tân nhìn tay mình đang cầm máy hút bụi, thế là dựa máy vào góc tường, tháo dây buộc tóc trên cổ tay, bước tới, cúi xuống túm mái tóc dài của Hướng Vãn, luồn những ngón tay qua lọn tóc, rồi buộc thành một cái đuôi gà đơn giản. Mấy sợi tóc lướt qua da khiến Hướng Vãn rụt vai lại."Nhìn chị kiểu này, em thấy chị giống đang chăm con gái vậy." Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Triều Tân, cười tươi tắn.

"Bài Bài nhà chị bảy tuổi là biết tự cột tóc rồi."

Triều Tân dựa vào cửa, cúi đầu nói.

"Thế... Bài Bài mấy tuổi thì có thể tự đứng dậy mà không cần chị kéo ạ?

"Hướng Vãn nghiêng đầu, mắt lấp lánh ý cười. Triều Tân cũng mỉm cười, đưa tay phải ra. Hướng Vãn nắm, mượn lực đứng dậy. Hơi loạng choạng, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng."Choáng rồi, em đi tắm đây." Giọng Hướng Vãn có chút nũng nịu.

"Ừm," Triều Tân dẫn Hướng Vãn vào phòng tắm, "Sau này em cứ dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính của chị đi, phòng khách để cho Bài Bài dùng, vì cháu nó... hơi bị táo bón, sáng nào cũng ngự trong nhà vệ sinh lâu ơi là lâu, mà ghét bị làm phiền."

Triều Tân nói rồi cười khàn khàn, giọng nói trầm ấm.

Hướng Vãn rất thích nghe Triều Tân nhắc đến Bài Bài, sự cưng chiều vô tình đó, khác hẳn với lúc ở bên ngoài.

Thấy Hướng Vãn lấy đồ dùng tắm rửa, Triều Tân đưa người vào phòng tắm chính, thấy đối phương mở vòi nước một cách trật tự, Triều Tân mới yên tâm đi, bản thân cũng cảm thấy nhớp nháp nên đi về phía phòng tắm khách.

Hướng Vãn tắm rất lâu, vì cô thích vẽ nàng tiên cá trước gương.

Lau tóc xong, Triều Tân trở lại sô pha, tiếp tục xem bộ phim dang dở. Đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại ánh đèn trần dịu nhẹ hắt xuống, phủ lên cô một lớp mờ ảo.

Cô để phần rượu còn lại trên bàn trà, không lấy ly vì trong chai chỉ còn chút ít, cô định uống trực tiếp từ miệng chai.

Thấy Hướng Vãn đi ra, nheo mắt dưới ánh đèn mờ, nhìn vào ngực Hướng Vãn hai ba giây rồi mới nhìn lên mặt.

"Ủa... em không mặc áo ng. ực sao?" Triều Tân hỏi, giọng hơi ngạc nhiên.

Hướng Vãn mặc một bộ đồ ngủ cotton màu hồng phấn, hai điểm trước ngực lấp ló dưới lớp vải mỏng, khẽ rung rinh khi bước tới.

Là con gái với nhau, rõ quá còn gì.

Hướng Vãn cũng bất ngờ không kém. Khi tiến lại gần, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm thoang thoảng trên người Triều Tân, tóc búi cao để lộ cần cổ thon thả, vài sợi tóc còn ướt. Hoá ra Triều Tân đã tắm xong, chỉ thay áo sơ mi trắng và quần tây, gọn gàng từ trong ra ngoài.

Hướng Vãn ngồi xuống bên cạnh Triều Tân, khiến chiếc sô pha hơi lún xuống. Cô đang băn khoăn không biết nên mở lời thế nào. "Chị Triều..." Hướng Vãn lên tiếng, "Chị với Bài Bài có thường ăn mặc chỉnh tề ở nhà không ạ?"

Cô thầm nghĩ, nếu họ có thói quen đó thì sau này ra khu vực chung, mình cũng nên ăn mặc cho phải phép.

"Không đâu."

Triều Tân nghiêng nhẹ đầu, đưa lưỡi chạm vào vòm miệng.

"Chị sợ em không quen thôi."

Lông mi Hướng Vãn vẫn còn ươn ướt sau khi tắm, trông thật sinh động. Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ long lanh:

"Sao chị Triều khách sáo với em thế? Đây là nhà chị mà."

"Trước đây ở chung với người khác, cũng thoải mái lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!