Triều Tân cười khúc khích: "Con bé bảo em hơi khó."
"Khó ạ?" Hướng Vãn ngẫm nghĩ, định nói lại thôi.
"Con bé bảo em..." Triều Tân vẫn dựa tường, mắt lim dim nhìn Hướng Vãn, "Khẽ tay nó."
"Em có mạnh tay đâu." Hướng Vãn thanh minh.
"Nhưng đánh vào tay là hình phạt thể xác, bây giờ người ta cấm rồi.
"Không giống ngày xưa, khi đó học lớp 2, thầy thể dục kiêm luôn dạy toán, học trò nào không trả lời được là bị phạt đứng hết tiết, chuyện thường ngày ở huyện. Thầy cũng quăng phấn vào đầu học trò, thước kẻ, đồ nghề dạy học cứ đáp xuống mông như cơm bữa. Điểm số, bài làm thì công khai trước lớp, thầy còn cười hô hố chọc quê. Thỉnh thoảng thầy chọc ghẹo mấy đứa học dở, nói này nói nọ về gia đình tụi nó. Lúc đó, Triều Tân là một trong những học sinh"được quan tâm
"đặc biệt. Có lần tan học, cô bị rủ rê đi đánh lộn theo nhóm, hứa hẹn thắng sẽ được cho năm hào. Triều Tân chưa từng đánh nhau theo nhóm bao giờ, nhưng nghe có tiền là mắt sáng rực, đeo vội cặp sách chạy ra sau núi. Chưa kịp giao chiến thì bị người ta mách lẻo. Mấy đứa kia chối bay chối biến, chỉ có Triều Tân khai là có người rủ đi đánh nhau. Thế là bị phạt đứng hai tiết liền. Từ đó, Triều Tân hết bạn bè, bị coi là"kẻ phản bội
". Về sau, cô cũng chẳng muốn chơi với ai. Hướng Vãn xoa xoa bắp chân, ngẩng đầu nhìn Triều Tân, nghiêm túc nói:"Nhưng mà hồi bé em học đàn, thầy cũng dạy em kiểu đó.
Thầy nghiêm thì trò mới giỏi."
Giọng nói ngọt ngào vang vọng trong hành lang vắng vẻ.
"Hồi bé em?" Triều Tân nhíu mày, "Em, không phải từ nhỏ đã..."
Hướng Vãn mím môi: "Nhà em sa sút rồi.
"Thảo nào. Thảo nào em có khí chất thanh tao, cử chỉ lịch sự như vậy."Vậy hồi bé, chắc nhà em giàu lắm hả?
"Khác xa với hoàn cảnh của Triều Tân. Hướng Vãn nghĩ, nếu cô không xuyên không đến đây, có lẽ bây giờ cô đang ở trong biệt viện nguy nga lộng lẫy, có người hầu kẻ hạ cơm bưng nước rót. Cũng có thể coi là khá giả. Nhưng giờ thì khác xưa. Cô kéo áo khoác lại, nghiêng đầu cười:"Nhưng giờ thì suýt làm hàng xóm với gián rồi."
Triều Tân mở to mắt: "Trong phòng lúc nãy có gián?"
"Dạ."
"Có la hét gì không?" Triều Tân khẽ cười.
"Không ạ." Hướng Vãn lắc đầu.
"Chị cũng đoán không có."
"Ở tận hành lang mà cũng nghe cơ? Nghe thấy thì sao ạ?"
"Thì xông lên cứu em chứ sao.
"Triều Tân lười biếng nói đùa. Hướng Vãn hơi nóng, kéo tay áo lên:"Cứu em bằng cách cầm điếu thuốc ạ?"
"Không," Triều Tân nhắm mắt lại, cử động cổ cứng đờ, "Hút điếu thuốc cho tỉnh để còn đánh nhau."
Đánh... nhau? Với con gián?
"Chị Triều..." Hướng Vãn nhìn Triều Tân từ đầu đến chân, không thể tin nổi.
"Chị đùa em thôi.
"Triều Tân cong môi cười, kéo Hướng Vãn đứng dậy. Cô không giỏi pha trò, hình như không hiệu quả cho lắm, cô gái trước mặt chẳng hiểu gì về sự hài hước của cô."Đi thôi.
"Hướng Vãn được dắt ra khỏi hành lang tối, ánh sáng chói chang bên ngoài khiến cô hơi lóa mắt. Nhìn vào điện thoại, Bành Hướng Chi đang nhắn tin như rải bom trong nhóm chat, Hướng Vãn bật cười, vội gọi lại. Rồi cô hẹn Bành Hướng Chi, Vu Chu và Tô Xướng cùng ăn trưa."Chị Triều, đi chung luôn được không ạ?" Cô khẽ che ống nghe, quay đầu hỏi Triều Tân.
"Được."
Triều Tân nhắn tin cho Bài Bài, bảo thiếu nữ dậy rồi tự đặt đồ ăn ngoài giải quyết. Xong xuôi, cô lái xe chở Hướng Vãn đến nhà hàng lẩu Haidilao trên đường Phụ Tân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!