Sáng hôm sau, Hướng Vãn thức dậy từ rất sớm. Cô dọn dẹp nhà cửa qua loa. Đang lau bàn ăn, cô bất chợt nhớ về ngày đầu tiên chuyển đến, cảnh tượng cả nhóm bạn thân quây quần bên nhau, thưởng thức bữa cơm đầu tiên trong căn nhà mới.
Hồi đó, Vu Chu còn mang theo cả một túi gạo.
Cầm điện thoại, Hướng Vãn nhắn vào nhóm chat: "Em đi xem nhà đây."
Không một ai trả lời, chắc vẫn đang say giấc nồng.
Cô khẽ cười, xếp gọn balo của mình.
Cẩn thận mang theo ô, hai chai nước suối và nửa lọ kem chống nắng. Nhớ đến đôi giày cao gót của Triều Tân, cô còn lấy thêm vài miếng urgo trong hộp thuốc.
Hướng Vãn có thói quen mang theo nhiều đồ, nên ba lô là vật bất ly thân.
Diện váy hai dây vàng chanh, khoác thêm chiếc áo cardigan trắng để chống nắng, cô khóa cửa rồi xuống nhà.
Như thường lệ, cô đưa mắt tìm kiếm con con mèo hoang quen thuộc. Trời càng ngày càng nóng, Đại Cát thì béo ú ra, còn Tiểu Bạch chân khập khiễng thì lâu không thấy đâu. Hướng Vãn thầm an ủi, chắc nó đã được ai đó cưu mang về nuôi.
Ra khỏi cổng khu nhà, nhìn đồng hồ mới có 9 giờ 10. Hướng Vãn định bụng sẽ mua bữa sáng cho mình và chị Triều, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy xe của Triều Tân đỗ ngay bên đường.
Chẳng biết chị đến từ lúc nào, nhưng chả giục giã gì cô.
Hướng Vãn chạy lại, trong xe chẳng thấy ai. Cô đang ngó nghiêng tìm kiếm thì thấy Triều Tân từ cửa hàng tạp hóa bên cạnh bước ra. Vẫn sơ mi trắng, quần âu xám, giày cao gót màu da quen thuộc, chỉ khác là hôm nay chị tết tóc xương cá lỏng buông hờ bên vai, trông trẻ trung, phóng khoáng.
Chị vẫn để trần cánh tay, cầm hai chai nước suối.
Thấy Hướng Vãn, Triều Tân bước nhanh tới: "Dậy sớm thế?"
"Chị Triều sớm hơn em nữa." Hướng Vãn cười thật tươi.
"Sợ tắc đường nên đi sớm, ai ngờ đèn xanh hết cả.
"Triều Tân cười nói. Rồi giơ hai chai nước trong tay lên:"Lạnh, A; không lạnh, B."
"C ạ."
"Hở?"
"Em cũng có mang."
"Hai chai lận.
"Hướng Vãn nhìn chị nói. Triều Tân nhún vai, nghiêng đầu cười:"Thế thì để lên xe uống vậy."
Ôm hai chai nước, một tay lục tìm chìa khóa xe trong túi.
"Nhưng em chưa mua đồ ăn sáng.
"Hướng Vãn nói. Triều Tân mở cửa ghế phụ, cúi người đặt nước vào trong, rồi đứng thẳng dậy, đóng cửa lại:"Bình thường không tự làm đồ ăn sáng sao?"
"Thỉnh thoảng em luộc trứng."
Ăn sáng một mình thật khó, làm nhiều thì ăn không hết, mà làm ít thì quá đạm bạc.
"Vậy đi thôi, chị thấy có KFC ngay gần đây, em muốn ăn không?" Triều Tân hỏi.
"Có ạ, em thích KFC."
Triều Tân đi theo Hướng Vãn sang bên phải. Dưới bậc thang có nước đọng, cô đưa tay kéo cô nàng một cái, vừa nhìn xuống chân vừa nói: "Thường thì chỉ trẻ con mới thích KFC thôi, người lớn toàn chê ngán cả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!