Chương 109: Ngoại truyện 3

Giáng sinh.

Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên Hướng Vãn và Triều Tân ở bên nhau. Năm ngoái họ đón lễ ở một thị trấn ven sông, không chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ tham hoạt động quảng bá của thị trấn, làm bánh gừng, ăn bít tết.

Lúc ấy Hướng Vãn nghĩ rằng, chỉ cần ở bên chị Triều thì đã đủ vui, hơn nữa Triều Tân cũng không phải người quá để tâm đến lễ lạt.

Mãi đến lần ghi hình chương trình giải trí kia, Triều Tân nói chị cảm thấy mình bị bỏ rơi, đếm từng ngày lễ một, Hướng Vãn mới phát hiện, hóa ra chị Triều tưởng chừng như mình đồng da sắt kia, vậy mà luôn âm thầm mong chờ những dịp đặc biệt. Cũng giống như bất kỳ ai đang yêu.

Có người yêu và không có người yêu, ngày tháng trôi qua hoàn toàn khác.

Khi chỉ có một mình, thì lịch chỉ là những con số, đếm từ 1 đến 30, cùng lắm là 31, rồi lại lặp lại lần nữa. Từ khi có người yêu ở bên, ngày tháng bỗng trở thành những dấu mốc, ngày nào đó trong tháng nào đó sẽ được đặt tên trong ký ức, gọi là "ngày em hôn mình

". Bởi vậy, Hướng Vãn mới cố gắng tìm hiểu tất tần tật kiến thức về ngày lễ Tây này, đồng thời lên kế hoạch dành cho Triều Tân một ngày lễ hoàn hảo."Chuyện là như vậy đấy."

Bài Bài gập iPad, kết thúc buổi giảng giải cho Hướng Vãn.

"Ừm." Hướng Vãn khoanh chân ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn cây thông Noel ở góc phòng. Cây thông cao gần chạm đến trần nhà, trên đó treo đầy những món quà nhỏ xinh xắn, có hộp quà lấp lánh, có chuông vàng và chuông bạc, còn có cả những chiếc gậy kẹo màu đỏ trắng, trên cùng là ngôi sao sáng lấp lánh, treo thêm vài dây đèn nhiều màu sắc.

Bài Bài ấn nút bật, từng ánh đèn nhấp nháy lung linh, phản chiếu trong đôi mắt Hướng Vãn.

"Chị Triều, chị ấy có thích thật không?

"Hướng Vãn hơi nhíu mày, hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia. Bài Bài chống nạnh đứng một bên, rất hài lòng:"Ai biết, nhưng mà em thì thích."

"Sau khi Giáng sinh qua đi, nếu phải tháo cây thông xuống, ai sẽ là người vác nó xuống lầu vứt?

"Hướng Vãn lại hỏi. Bài Bài nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn nhìn Bài Bài."Hay là," Bài Bài ngồi xuống bên cạnh cô, "Để mẹ làm."

"Ừm..." Hướng Vãn gật đầu..

"Bá cháy." Bài Bài búng tay.

"Nói thật." Hướng Vãn chắp tay ra sau lưng, tóc dài xõa xuống, nhìn cửa kính mới trang trí xong, "Chị không hiểu cái lễ này lắm."

"Là sao cơ ạ?"

Bài Bài tò mò

"Ở chỗ chị treo tất như này thì bất lịch sự lắm." Cô ấp úng nhìn, "Sáng sớm em còn ôm tất đến giường chị và chị Triều hỏi sao bên trong không có quà?"

Bỏ quà trong tất... Nó hơi thô lỗ với Hương Vãn.

"Nó không phải tất bình thường đâu. Nó là tất ông già Noel em mua cơ mà." Bài Bài cao giọng.

"Đấy, chị cũng không hiểu sao em lại đi thích tất của ông già."

"Chị..." Bài Bài cạn lời.

"Em bảo ông già đó là tiên," Có người tranh luận với mình, Hướng Vãn muốn nói rõ ngay, "Thế thì vào dịp này hàng năm, ông già đó sẽ bay từ trên trời xuống ban phước cho em, đúng không?"

Bài Bài gật đầu: "Chuẩn, ông già Noel đó, chị biết không!"

"Nhưng em bảo ông già đó phải chui vào từ ống khói.

"Hướng Vãn cúi cằm, nhếch mày, hết nhìn nổi, xoa xoa khoé mắt. Cô giơ bàn tay trắng ngần, khẽ giơ những ngón tay như cọng hành, cắn vào ngón trỏ cong cong. Quan Âm Đại Sĩ, Bồ Tát, tiên nhân, trong truyện nói luôn giáng xuống giữa sân, lưng tựa sao trời nhìn xuống thế gian. Thời hiện đại này không có sân thì thôi, sao lại chui từ ống khói vào? Phong thái tiên cốt lăn lộn trong bụi than, thế còn được mấy phần tu hành?"Ơ kìa..." Bài Bài hoảng loạn, lẩm bẩm, "Ông ấy có phải thần tiên đâu, hình như ông ấy là."

"Là gì?"

"Là ông già Noel đó chị." Thiếu nữ muốn rớt nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!