Chương 108: Ngoại truyện 2

Năm Tân Nguyên thứ 34, mùa xuân.

Trong phủ đệ cao sang, nha hoàn, bà vú tất bật chạy qua chạy lại, xuyên qua đình đài lầu các, vòng qua bờ ao, tiếng nói chuyện như tiếng cánh hoa rơi xào xạc: "Tiểu thư tan học rồi!"

Đám người hầu chuẩn bị sẵn khăn lau mồ hôi, nước súc miệng, cùng trà mới pha, nhìn thấy một tiểu thư trạc tuổi dậy thì được đám hầu gái vây quanh bước tới, người mặc bộ nhu váy xanh lam cạp cao, trên búi tóc đôi cài một cặp trâm hình bươm bướm bằng ngọc, lông mày vẫn còn nét trẻ con, vô cùng xinh xắn đáng yêu.

Cô đưa hai tay rửa sạch sẽ trong chậu đồng, rồi được hầu gái lau khô, quay đầu hỏi một nha hoàn bên cạnh:

"Hôm nay chỉ có trà thôi sao? Còn điểm tâm đâu?"

"Bẩm tiểu thư, có bánh móng ngựa với bánh uyên ương, nhưng phu nhân có dặn, dạo này tiểu thư ăn uống không điều độ, dễ bị đầy bụng, nếu để lâu sẽ đau bụng, nên tạm thời cất đi, nếu tiểu thư muốn ăn thì lấy hai cái."

"Mẹ nói phải, vậy thì ăn một cái, Thấm tỷ, chị nói xem, nên ăn bánh móng ngựa hay bánh uyên ương thì ngon?

"Hướng Vãn phân vân, kéo váy đi qua đi lại trước hai chiếc đĩa vàng sáng loáng. Thấm Tân cười nói:"Tiểu thư muốn ăn gì, lẽ nào không biết ạ?"

Hướng Vãn chớp mắt: "Chị cứ nói đi. Nếu không phải cái em muốn ăn thì em sẽ không vui, thế là em biết."

"Lúc nào tiểu thư cũng dụ dỗ thế, mà đến khi chọn xong thì tiểu thư lắc đầu lia lịa, nói rằng bánh móng ngựa sao có thể dùng chung với trà Lục An, bánh uyên ương sao có thể ăn kèm trà Bích Loa Xuân được?"

Hướng Vãn cong mắt cười: "Giời ơi, em lại là cô nương như vậy sao?"

Thấm Tân đặt bánh uyên ương vào lòng bàn tay Hướng Vãn, vừa rồi thấy tiểu thư nhìn nó mấy lần, có lẽ thích món này.

Hướng Vãn cúi đầu nhìn, đôi uyên ương này sống động như thật, như thể đang bơi lội trong lòng bàn tay cô.

Năm 2001, mùa xuân.

Con vịt trời rẽ nước, như cây kéo chia đôi mặt nước, bóng người bỗng bị xé thành từng mảnh.

Thôn bay lên những làn khói bếp mỏng manh, hai bên đường vương vãi phân trâu cùng phân ngựa còn mới, đôi ủng đi mưa hơi rộng, nên lúc đi phát ra tiếng lộp bộp. Cô bé Triều Tân mười tuổi vừa đi vừa dùng mũi ủng đẩy mấy ngón chân lên phía trước, vừa bứt một cọng cỏ lau vừa quất đám ruồi nhặng hai bên.

Đang vào mùa nên trường làng cho học sinh tan sớm. Triều Tân vừa vào đến cửa nhà, đặt cặp sách xuống bàn, rót cốc nước, ừng ực uống cạn, sau đó vội vàng ra đồng.

Đi bộ một đoạn đường dài, bụng đã sôi lên ùng ục, cô nhìn con lợn béo nằm trên bờ ruộng, bỗng thèm thịt

Chị Triều Vọng còng lưng làm ruộng cười cô bé: "Ơ, em chị đang nhìn con lợn mà chảy nước miếng kìa."

Triều Tân nhìn chị, rồi vùi đầu nhổ cỏ dại cho lúa.

"Chị," Đôi ủng đi mưa của cô bé lún sâu trong ruộng nước, cô bé khẽ nói,

"Hôm nay em nghe bạn học nói, bạn ấy từng ăn thịt bò khô ạ. Thịt bò mà khô queo rồi cũng ngon ạ?"

"Có thể là thịt hun khói," Triều Vọng nói, "Hun cho khô."

"Dạ có thể lắm," Triều Tân cúi đầu, mím môi cười, "Chị, lần sau chị lên thị trấn bán rau, nhớ mua thịt bò khô cho em với?"

"Hả? Không sợ bị cha mẹ đánh sao?" Triều Vọng khẽ nói.

"Em nghĩ thịt bò khô chắc cũng năm hào là cùng." Triều Tân lấy hết can đảm nói đại một con số.

"Được rồi, nếu năm hào thì chị sẽ mua cho em một cân." Triều Vọng nói.

"Thế ạ." Mắt Triều Tân sáng long lanh, thầm nhớ trong lòng. Con bò ở cách đó xa xa bỗng kêu lên, rồi đủng đỉnh bỏ đi.

Năm Tân Nguyên thứ 40, mùa hạ.

Ngoài hành lang từng cơn gió mát thổi qua, thiếu nữ nằm nghiêng trên trường kỷ, lật người, quyển sách trên tay rơi xuống một nửa, rơi xuống đất, cô lấy tay khều nhẹ, tạo ra những âm thanh sột soạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!