Chương 107: Ngoại truyện 1

Kỳ nghỉ lễ Lao Động.

Là diễn viên lồng tiếng, họ không quá bận tâm tới ngày nghỉ lễ, đến Tết còn phải chạy cho kịp tiến độ, nhưng Bài Bài thì khác, thiếu nữ rất hào hứng.

Thế nên, dì Tân chu đáo nhất quả đất và dì ghẻ mới

- Hướng Vãn đã dày công lên kế hoạch cho Bài Bài một chuyến đi cắm trại.

Mặc dù Bài Bài không thích cắm trại chút nào.

Thiếu nữ bất lực nhìn hai người kia tình tứ dựa nhau trên sô pha, âu yếm nhau, lựa chọn một loạt thiết bị trị giá gần một vạn tệ, sau đó dùng vẻ mặt đau xót để xác nhận thanh toán, rồi quay sang trưng ra trước mặt Bài Bài biểu cảm "Con là đứa bé hạnh phúc nhất thế gian" và "Bọn dì đúng là những phụ huynh tận tâm nhất trên đời".

Bài Bài vừa rắc thức ăn cho con rùa, vừa thầm nghĩ, người lớn thật là giả tạo.

Nhưng sát lúc khởi hành, cô nhóc lại cảm thấy có chút thích thú. Bởi vì khi chia sẻ với bạn bè trong lớp về kế hoạch nghỉ lễ ngày Một tháng Năm, cô bạn Cừu San San đã nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt rất ngưỡng mộ, chẳng kém gì khi nghe thiếu nữ nói mình sắp đi công viên giải trí, cũng chẳng kém gì khi nghe thiếu nữ nói mẹ mình uống phải rượu giả.

Niềm hư vinh nhỏ bé khiến trái tim non nớt của cô nhóc tràn đầy, không chứa nổi nữa, nên bung tỏa, vui vẻ.

Giống như có lần ở lớp tình cờ nghe được bạn học nhắc đến Hướng Vãn, nói rằng gần đây mới biết một diễn viên lồng tiếng mới, giọng lồng tiếng cũng khá hay. Bài Bài bỗng chốc hãnh diện, cố gắng lắm mới kìm nén được câu nói "Cô Hướng là bạn gái của Triều Tân Tân nhà tôi" xuống.

Nhưng kể từ đó, cô nhóc lại cực kỳ thích Hướng Vãn.

Vì Hướng Vãn khiến thiếu nữ cảm thấy mình rất oách trong mắt bạn bè.

Chuyến cắm trại lần này đã hẹn với Tô Xướng và Vu Chu cùng đi. Bành Hướng Chi thì đi biển xả hơi, không tham gia hoạt động lành mạnh như này.

Để tiện vận chuyển đồ đạc cắm trại, Tô Xướng và Vu Chu đã đến nhà Triều Tân từ rất sớm, đúng lúc Triều Tân đang nấu cháo gạo kê, thế là mời họ ngồi xuống dùng bữa sáng cùng.

Hai người cũng không khách sáo, ngồi xuống ăn ngay.

Vu Chu gắp một đũa củ cải muối, vừa giòn tan lại không bị ngọt quá như đồ mua sẵn bên ngoài, mà rất thơm, còn thoang thoảng vị ớt ngâm, hương vị này làm cho mê mẩn, hỏi Triều Tân: "Chị Triều, món này mua ở đâu ạ?"

"Chị ấy tự làm đấy."

Hướng Vãn mỉm cười.

"Giời ơi," Vu Chu tấm tắc khen ngợi, "Đỉnh ghê.

"Rồi lại húp một ngụm cháo, nhìn thì tưởng là cháo gạo kê bình thường, nhưng hương lại rất đậm đà, nước cháo sánh mịn lại có vị ngọt thanh. Triều Tân thấy Vu Chu nhấp nháp thưởng thức hai lần, chủ động giới thiệu:"Có cho thêm chút sữa tươi, Vãn Vãn thích thế.

"Không biết họ có ăn được không. Vu Chu"hì hì" cười, khẽ cúi đầu xuống: "Ngon lắm ạ."

Giời ơi, thật là có phúc mà Hướng Vãn.

"Con cũng thích, Triều Tân, con cũng thích nữa." Bài Bài chống tay lên đầu, cố tình chen vào.

"Ừ." Triều Tân đáp lại, "Lấy balo chưa?"

Bài Bài xách balo lên ôm vào lòng, hơi nghiêng đầu, khó xử nhìn Tô Xướng và Vu Chu: "Nhà con chỉ còn ba hộp sữa AD canxi thôi, nếu hai dì muốn uống, thì để dì Tân nhường cho hai dì một hộp, được không ạ?

"Sau đó Triều Tân và Hướng Vãn một hộp, Tô Xướng và Vu Chu một hộp, còn Triều Bài Bài và em Triều Bắc một hộp. Vu Chu bật cười, đứng dậy giúp dọn dẹp bát đũa:"Ba hộp hình như hơi thiếu thật."

"Người lớn không nên uống nhiều đồ ngọt vậy đâu ạ, con nghe nói lớn rồi không thích ăn đồ ngọt nữa." Tay Bài Bài đảo qua đảo lại trên dây kéo.

"Hơn nữa hai dì có thể dùng chung một ống hút, còn con thì không ổn."

"Sao con nói vậy?"

"Bình thường hai dì hay hôn nhau còn gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!