Đêm ở khu biệt thự, camera đã tắt, có thí sinh lén tới trong đêm, gõ cửa phòng huấn luyện viên nọ.
Triều Tân mở cửa, trông cực xa cách: "Sao thế?"
"Hơi hồi hộp quá ạ muốn tìm huấn luyện viên giúp thư giãn."
Hướng Vãn thong thả bước vào, liếc qua, nhìn thấu nụ cười hiểu ý ẩn sau sự cách kia.
"Thư giãn, hay là spa đây.
"Triều Tân khoác áo ngủ, khoanh tay dựa vào tường. Tiện tay tắt đèn cái bụp. Hướng Vãn ôm chị, vừa hôn vừa thì thầm:"Chị lại chọc em.
"Biết rõ cô để ý chuyện này, vậy mà vẫn cố tình nói. Triều Tân vòng tay ôm eo Hướng Vãn, mổ nhẹ lên môi em, rồi kết thúc nụ hôn, nhìn em nói:"Thỉnh thoảng, chị muốn nhìn em giận, em thấy chị lạ không?"
Triều Tân nhíu mày suy nghĩ: "Chính xác hơn là không phải giận, chị muốn thấy em lo, em quan tâm chị."
Chợt nhận ra mình đã có chỗ để yếu đuối, cũng có chỗ để tham lam. Cảm giác này vừa dễ chịu lại vừa không dễ chịu.
"Em cũng vậy."
Hướng Vãn tựa trán vào trán chị, khẽ mím môi, nói.
Chẳng biết từ bao giờ tình yêu lại trở thành như thế này, chỉ hận không thể khiến thế giới chỉ còn lại người ấy và mình, cứ mãi ôm nhau, hôn nhau, thủ thỉ tâm tình.
Luôn có một người khiến ta cảm thấy, đóa hoa nở rộ nhất trong mùa hạ, bông tuyết đẹp nhất trong mùa đông, tất cả hiện hữu trong mắt người ấy.
Thưởng thức cơ thể của người ấy, giống như đang nếm dòng suối ngọt lành; lắng nghe tiếng thở d. ốc của người ấy, như đang lắng nghe tiếng gió xào xạc qua bốn mùa. Khiến tâm hồn người ấy rung động, lại giống như mặt đất dưới chân mình cũng đang chuyển mình, rung chuyển.
Thực sự làm người ta khó lòng cưỡng lại.
Hướng Vãn và Triều Tân trải qua một trận rung chuyển đất trời, nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại.
Mái tóc xoăn của Triều Tân ôm khuôn mặt Hướng Vãn như thể nàng tiên cá vừa mới lên khỏi mặt nước, tựa vào mỏm đá, gặp lại người cá mà mình từng cứu.
Cô chỉ nghỉ ngơi chốc lát là đỏ mặt từ cổ xuống tận xương quai xanh, vòng tay ôm lấy Hướng Vãn từ phía sau.
Da thịt kề cận, Hướng Vãn khẽ thở dài đầy thỏa mãn.
"Đợi kết thúc ghi hình thì qua bên em trả phòng rồi về nhà, được không em?" Triều Tân hỏi.
"Nhưng, em đang nghĩ đến một chuyện." Hướng Vãn khẽ động đậy xương bả vai tinh tế, khiến đường cong cơ thể cũng rung rinh theo.
"Gì cơ?
"Nụ hôn của Triều Tân đáp xuống bên tai em. Hướng Vãn xoay người, nằm ngửa đầu lên gối, nhìn Triều Tân:"Em cứ cảm thấy mối quan hệ em và chị không rõ ràng lắm."
"Bây giờ lại dọn về ở chung, cứ thế mà sống chung ạ?"
Dù sao cũng là người cổ đại, cô mong được lên kiệu hoa, nhưng cô ngại, không dám nói.
"Thế nào gọi là không rõ ràng?" Triều Tân nhíu mày, chống tay lên vai Hướng Vãn.
"Chị coi kìa, chị có bảo với em là, Hướng Vãn, mình bên nhau được không? Hướng Vãn, làm bạn gái chị, được không? Thậm chí, chị cũng không cầm một bó hoa, nói, Hướng Vãn, chị...
"Chị yêu em. Nhưng Hướng Vãn bỗng đỏ mặt, dừng lại, hìn chị. Triều Tân bật cười, cố tình hỏi cô:"Nói gì cơ?"
"Chị biết rõ mà."
"Chị không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!