Hướng Vãn hồi phục nhanh, chỉ hai ngày sau bệnh viện đã cho phép Triều Tân làm thủ tục xuất viện.
"Nhóc, nhóc đỉnh thật đó. Bệnh nhanh mà khoẻ cũng nhanh được đấy, phúc lớn, mệnh lớn." bác sĩ đút tay vào túi áo blouse trắng, nói đùa,
"Về nhà tập thể dục nhiều vào để tăng cường thể chất. Mai mốt mà sốt nữa thì phải chú ý, đến bệnh viện nhanh vào. Nhớ đi khám sức khỏe định kỳ hàng năm, đừng có mà lười."
"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác sĩ.
"Hướng Vãn ngoan ngoãn đáp lời. Sau đó chầm chậm đưa mắt nhìn Triều Tân đang dọn đồ, người mà cô yêu thương hết mực, đang cẩn thận gấp gọn từng món đồ của mình, chuẩn bị đón cô về nhà. Hạnh phúc biết bao. Rời khỏi căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, trở về căn nhà quen thuộc, Triều Tân còn cố ý cắm một bó hoa trên bàn trà. Hoa hồng trắng và hoa hồng phấn xen lẫn, như đang khoe sắc dưới ánh nắng dịu dàng. Thấy Hướng Vãn mải ngắm bó hoa, Triều Tân hỏi:"Thích không em?"
Trước giờ chưa từng nghe Hướng Vãn nói thích hoa nào, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy sắc hồng pha trắng rất hợp với em.
"Thích hoa, càng thích chị Triều cắm hoa trong nhà.
"Hướng Vãn mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn chị. Tim Triều Tân khẽ rung động:"Tại sao?
"Bởi nó cho thấy, ngoài việc lo toan cuộc sống, Triều Tân đã có thêm chút thi vị, chút niềm vui nho nhỏ, chút hy vọng vào ngày mai. Nhưng Hướng Vãn không nói, chỉ khẽ ôm eo Triều Tân bằng đôi tay mềm mại."Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ đặt hoa mỗi ngày, được không? Chị thấy có dịch vụ cắm hoa tươi theo ngày đấy."
Triều Tân dịu dàng hỏi.
"Vâng ạ."
"Vậy giờ đi tắm trước, chị đi xả nước cho em, mấy ngày rồi chưa tắm."
"Có mùi lắm không ạ?
"Hướng Vãn đưa tay áo lên ngửi. Triều Tân lắc đầu:"Chị lau người cho em rồi."
Hướng Vãn nhìn chị: "Toàn bộ luôn ạ?
"Triều Tân sững người, hơi nheo mắt lại. Vì Hướng Vãn đang cầm tay Triều Tân, luồn vào trong từ gấu áo. Lần theo làn da mịn màng của Hướng Vãn, bàn tay ấy lại bắt đầu nóng bừng lên, nhưng lần nóng này là tay của Triều Tân."Ừm."
"Chị lau thế nào ạ?
"Hướng Vãn mở to đôi mắt trong veo, ngây thơ, hơi nghiêng đầu, thở nhẹ hỏi. Tay Triều Tân dịch lên. Tất nhiên là lau từ trên xuống dưới, tỉ mỉ cẩn thận, không bỏ sót chỗ nào. Cô cũng rất nhớ Hướng Vãn, không cưỡng lại được sự mời gọi này. Nhưng Hướng Vãn không định tha chị:"Đợi em tắm xong, chị Triều hãy kể cho em nghe đi ạ."
"Chị Triều cũng đi tắm đi nào.
"Cô nói thêm. Không thể tắm chung, sợ sẽ không kìm lòng được. Nhưng Triều Tân nhíu mày, rất sợ Hướng Vãn làm bậy:"Em mới xuất viện, nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tốt nhất là đừng có mà quá đà."
"Không quá đà đâu, chị Triều," Hướng Vãn hôn nhẹ lên khóe môi chị, thì thầm, "Em chỉ dùng tay thôi, đâu có gọi là quá đà."
Không tin thì cứ đi hỏi bác sĩ, xem bệnh nhân xuất viện có thể dùng ngón tay không? Bác sĩ sẽ nói, có.
Sói con bị bỏ đói mấy ngày cuối cùng cũng được thưởng thức một bữa no nê, theo đủ mọi phương diện.
Triều Tân không nỡ chạm vào em, sợ em không đủ sức.
Một ngày sau chính thức ghi hình, Hướng Vãn gầy đi trông thấy trở lại sân khấu, trạng thái giọng nói và trạng thái cơ thể không được tốt, hệt như lần đầu lên sóng, nhưng cô lại cảm thấy như đã cách xa cả một kiếp người.
Vẫn là ánh đèn sân khấu chói lóa khiến cô choáng ngợp, vẫn là một mình cô độc đứng trên sân khấu, giữa cõi đời chỉ còn lại cô và chiếc micro màu đen.
Rõ chỉ vắng mặt có một tuần ghi hình, vậy mà ngỡ như đã trôi qua rất lâu, rất lâu.
Cô vẫn cảm thấy hồi hộp, vì phía dưới ngoài khán giả, còn có bạn gái của cô đang ngồi. Tuy nhiên cô lại không quá hồi hộp, vì phía dưới ngoài khán giả, còn có bạn gái của cô đang ngồi.
Lần thi đấu này, cô đã nhờ Vu Chu giúp mình viết lại kịch bản, nhưng sử dụng những câu thoại trong lần đầu cô lồng tiếng.
Thiếu nữ mặc váy dài trắng, đứng trong vầng sáng yên tĩnh, cất giọng dịu dàng mà kiên định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!