Chương 10: (Vô Đề)

Một tháng êm đềm trôi qua, Triều Tân cứ ngỡ tài đánh đàn của Bài Bài có chút thành tựu, nào ngờ cô nhóc rụt rè, nhọc nhằn nói với cô rằng mình thoát fan.

Con đường học hành của Bài Bài yên bình lạ thường.

Học xong không hề mê muội Hướng Vãn, cũng không luôn miệng mình là fan bạn gái nữa. Triều Tân ngỡ rằng cô nhóc mê say học hỏi, cải tà quy chính. Nhưng mấy tháng sau, nhóc lại nói với Triều Tân rằng mình thoát fan.

Một ngày thứ Sáu nắng đẹp, Bài Bài tan học sớm.

Về đến nhà, trong hương cơm dần nồng đượm, cô nhóc cầm ly nước trên bàn trà lên nốc một hơi cạn sạch.

"Dì, con có chuyện muốn thương lượng. Lớp cổ cầm của con ấy, mình ngừng được không?" Giọng cô nhóc vẫn khàn, dù đã tráng qua bởi nước.

"Sao thế?" Triều Tân vừa đặt đĩa cá vào nồi hấp, vừa hỏi bâng quơ.

"Con chịu hết nổi rồi." Bài Bài ngồi ngược trên ghế, tay khảy tựa lưng.

"Hở?"

"Dì không biết đâu, cô Hướng ấy...

"Bài Bài ngập ngừng. Rồi bắt đầu kể lể."Mới đầu, chị ấy còn bình thường, ngồi dạy đàn thôi. Chỉ cách đi ngón, cầm phổ gì đó cũng rất kiên nhẫn."

"Bắt đầu từ tuần thứ ba."

Bài Bài bước đến bên cạnh Triều Tân, nói bằng cái giọng trầm như đang kể chuyện ma.

"Là chị ấy kì lắm." Cô bé lắc đầu.

"Kì á?" Triều Tân nhíu mày.

"Có hôm con bắt tréo chân lắc lư, thế là chị ấy không vui, nói con không tôn trọng chỉ, còn nghiêm túc bảo con là 'Một ngày làm thầy, cả đời làm cha', kêu con coi chị ấy như cha."

"Chỉ nói vầy nè," Bài Bài hắng giọng, "Khụ, chị đã là sư trưởng của em, em lí ra nên nghe chị. Không được phản nghịch, phải tôn sư trọng đạo."

Cái giọng văn vẻ lên bổng xuống trầm, Bài Bài sắp khóc tới nơi. Cô nhóc tỉ tê oán giận với Triều Tân:

"Dì biết không? Y chang Tiểu Long Nữ luôn."

Triều Tân không hơi khó tin, nhưng nghĩ một lúc, khóe miệng cô lại khẽ nhếch lên.

"Tới tuần thứ năm, chị ấy cầm cây thước trong của con, coi như thước phạt, đi qua đi lại sau lưng, con đàn sai một cái là chị ấy bắt đưa tay ra để chỉ khẻ."

Bài Bài vặn âm lượng tối đa, giọng rõ nghẹn ngào.

"Con nói với chị ấy đó là bạo lực học đường! Là bạo lực!"

"Chị ấy nói, không hiểu!

"Bài Bài tức tối nghẹn lời, lau nước mắt, định rót thêm nước uống. Triều Tân an ủi cô nhóc:"Chị Hướng... trông không giống đâu giống người bạo lực lắm."

Trông hiền lành mà.

"Trời ơi cứu tui! Mọi người bị bề ngoài của chị ấy lừa cả rồi!"

Bài Bài thực sự rớt nước mắt, ấm ức nắm tay che mắt, "Tuần thứ tám, chị ấy bắt con thuộc lòng bài 'Sư thuyết'.

"Cô nhóc sướt mướt cái giọng trẻ con: Học đàn thôi mà phải thuộc lòng cả 'Sư thuyết'. Con mới mười tuổi..."

Giọng run run, cứ thế run mãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!