Chương 44: Lừa Gạt Sư Bá

Liễu Văn Ngạn quét mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: "Mặc dù thiên phú của hắn không phải quá mạnh, nhưng ta hi vọng hắn có thể đi càng xa càng tốt, nếu ngươi tùy tiện lừa gạt thì quên đi, mặc dù ta biết cơ hội không tồi, nhưng ta tình nguyện hắn tiếp tục chờ lấy cơ hội khác còn hơn."

"Ở học phủ lắng đọng mấy năm, ta tin tưởng dùng tính cách cùng nỗ lực của Tô Vũ, mấy năm sau sẽ có người coi trọng hắn! Nếu ngươi chịu nghiêm túc dạy hắn, vậy hắn có thể làm học viên của ngươi, ta sẽ không có ý kiến, đây là cơ duyên của tiểu tử đó, ta sẽ không ngăn cản mà chỉ chúc mừng hắn."

Liễu Văn Ngạn lộ vẻ mặt thành thật, Tô Vũ ở Nam Nguyên là thiên tài, nhưng tại Đại Hạ phủ thì thật sự không tính là gì.

Nhưng ông cảm thấy, Tô Vũ có cơ sở để trở thành cường giả, chỉ cần hắn nghiêm túc rèn giũa mấy năm trong học phủ, hắn sẽ có hi vọng một bước lên mây!

Ông không hy vọng Bạch Phong làm hỏng đi Tô Vũ.

Dù cho giờ phút này có thể bái Bạch Phong làm thầy là cơ duyên lớn của Tô Vũ, nhưng ông lại muốn ngăn cản.

"Sư bá yên tâm!" Bạch Phong tự tin vỗ ngực, "Hoặc là không nhận, nếu đã nhận ta đương nhiên phải dạy thật tốt, nếu hắn có thể trở nên nổi bật, ta làm lão sư cũng có chỗ dựa, nói không chừng sớm chuyển chính thức cũng không có vấn đề gì."

"Dựa theo quy định của học phủ, ta phải đột phá đến Lăng Vân cảnh, phải dẫn dắt mấy học viên có chút thành tích, ta mới có thể chuyển chính thức. Bất quá ta lười mang học sinh, trước kia cứ nghĩ là mau sớm tự tiến lên Lăng Vân là đủ. Nhưng nếu Tô Vũ thật sự có cơ hội kia, nói không chừng ta cũng có thể sớm chuyển chính thức."

Liễu Văn Ngạn cười xán lạn, "Ngươi dạy tốt khẳng định sẽ có cơ hội này, ta rất xem trọng hắn!"

"Vậy là sư bá đáp ứng?"

"Cái này... Ta thật ra không có tư cách có ý kiến, ngươi cứ hỏi hắn thử xem."

Bạch Phong mỉm cười: "Sư bá thân thiết với Tô Vũ, nhờ ngài nói nhiều thêm vài lời, miễn cho hắn cảm thấy làm học trò của ta là thua thiệt. Ta chỉ là trợ lý nghiên cứu viên, hắn còn chưa hẳn để ý, học viên không biết trời cao đất rộng không biết có bao nhiêu, nhất là loại thiên tài ở thành nhỏ thế này luôn cảm giác mình là thiên hạ vô song."

"Tô Vũ không phải là người như thế." Liễu Văn Ngạn khẳng định chắc nịch, "Ta sẽ nói rõ ràng với hắn."

"Vậy làm phiền sư bá." Bạch Phong gật đầu, rất nhanh liền biến mất trước mặt Liễu Văn Ngạn.

Chờ anh ta vừa đi, Liễu Văn Ngạn mới phá ra cười lớn, cười đến nỗi râu ria đều run rẩy, tiểu tử này... coi như không tệ!

Tô Vũ thế mà được Bạch Phong nhìn trúng!

Bạch Phong là ai?

Trợ lý nghiên cứu viên, thiên tài Đằng Không lục trọng, lão sư là nghiên cứu viên cao cấp, cường giả Sơn Hải cảnh đỉnh cấp!

Bạch Phong cũng có hi vọng rất nhanh sẽ tấn cấp Đằng Không thất trọng, Lăng Vân cảnh có lẽ năm năm, cũng có thể là tám năm, nói chung trong vòng mười năm khẳng định có hi vọng chắc chắn.

Trước 40 tuổi đã là Lăng Vân!

50-60 tuổi, có hi vọng trùng kích Sơn Hải cảnh, trước trăm tuổi thậm chí có thể trùng kích trên cả Sơn Hải cảnh!

Nhân vật như vậy là kẻ tầm thường trong miệng ông sao?

Tất nhiên không phải!

Đại Hạ phủ Phủ chủ Hạ Long Võ, danh tiếng thiên tài truyền khắp chư thiên vạn giới, hai mươi năm trước khi còn chấp chưởng Trấn Ma quân cũng chính là Sơn Hải đỉnh phong, khi đó Hạ Long Võ tuổi mới hơn bốn mươi, chư thiên vạn giới đều thừa nhận y là thiên tài.

Bạch Phong có lẽ kém hơn Hạ Long Võ một chút, nhưng ở chư thiên vạn giới, có mấy người được như Hạ Long Võ?

"Tô Vũ, cơ hội của ngươi đến rồi!"

Liễu Văn Ngạn vui mừng, tâm tình rất tốt.....

Tâm tình của Liễu Văn Ngạn rất tốt, mà tâm tình của Bạch Phong hiện tại còn tốt hơn!

Sư bá quá dễ lừa, dĩ nhiên, hiện tại giai đoạn này, anh ta tùy tiện nói với ai rằng mình thu Tô Vũ làm học sinh, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy là Tô Vũ được lời.

Bạch Phong bỏ qua đám thiên tài ở học phủ không thu, thu một học sinh bình thường ở trung đẳng học phủ, Tô Vũ vinh hạnh biết bao a!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!