Chương 13: Khai Nguyên Tứ Trọng (2)

Nửa giờ sau, Tô Vũ mới dần ổn định lại sức lực.

Hắn cảm thấy rất tiếc nuối, bởi vì thời gian tu luyện còn chưa đến nửa giờ đồng hồ, nửa tiếng còn lại xem như đã phí phạm. Hắn cứ tưởng nửa tiếng còn lại sẽ để dành đó được, nhưng bây giờ nó đã biến về số không, quả thật là đáng tiếc.

"Còn may mà kết quả không tệ, mình đã là Khai Nguyên tứ trọng!"

Tô Vũ thầm vui, vốn dĩ hắn chẳng ôm hi vọng mấy, nào nghĩ tới thế mà thật sự trước khi đi khảo hạch đã đạt đến Khai Nguyên tứ trọng.

Toàn bộ Nam Nguyên trung đẳng học phủ, Khai Nguyên tứ trọng cũng chỉ hơn mười người. Khai Nguyên tam trọng thì có trên trăm.

Dựa theo lời mọi người hay nói thì bây giờ Tô Vũ cũng đã được xem là văn võ toàn tài.

Là cấp bậc của thiên tài!

"Đây chính là hiệu quả của sách họa sao? Quá kinh diễm... Bất quá..."

Tô Vũ khẽ nhíu mày, hiện tại hắn vẫn còn là Khai Nguyên cảnh, hiệu quả mà sách họa mang lại quả thật rất tốt, nhưng nếu khi hắn thăng cấp lên Thiên Quân, vậy thì khi đó hắn đã có khả năng chủ động tu luyện, mà Nạp Nguyên quyết lại không phải công pháp của Nhân tộc, đến lúc ấy chỉ sợ còn không hữu hiệu bằng công pháp của Nhân tộc.

"Được rồi, không thể quá tham lam, huống chi... Nếu mình có Thần Ma công pháp..."

Hai mắt Tô Vũ sáng lấp lánh, nếu như cuốn sách kỳ bí này có thể mở ra Thần Ma giao diện thì sẽ thế nào?

Công pháp của Nhân tộc dĩ nhiên rất mạnh, nhưng công pháp Thần Ma còn mạnh hơn.

"Trong giấc mộng của ta đã từng có Thần Ma tộc xuất hiện chưa?"

Trước kia mộng cảnh quá nhiều, hơn nữa tuổi còn nhỏ, thiếu hiểu biết, thế nên Tô Vũ không thể nhớ được.

Có hay không, hắn cũng không rõ ràng.

Nếu là có, vậy thì tương lai hắn cũng có thể tu luyện Thần Ma công pháp đúng không?

"Thôi, nghĩ tới những thứ này quá xa vời, hiện tại Nạp Nguyên quyết đã rất khá, có thể giúp ta sớm vượt qua cửa ải Khai Nguyên đã là quá may mắn."

Tô Vũ đè suy nghĩ mơ mộng kia xuống, trong lòng hiện tại thấy rất vui vẻ.

Khai Nguyên tứ trọng!

Tuy rằng thân thể không có biến hóa quá rõ rệt, thế nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua quá trình tôi thể nguyên khí, ít nhiều cũng giúp bản thân mạnh mẽ hơn một chút, đặc biệt là thính lực.

Tai trái thoáng động đậy, rất nhanh, một vài tiếng sột soạt trên lầu dưới lầu đều lọt vào trong tai hắn.

Tuy rằng không phải quá rõ ràng, nhưng chắc chắn là đã tốt hơn trước kia nhiều.

Trước kia hắn gần như không nghe được thanh âm nào ở nhà hàng xóm cách nhà vài căn, càng đừng nói động tĩnh lầu trên lầu dưới, nhưng hiện tại thì đã có thể, xem ra nhĩ lực đã có sự thay đổi lớn.

Đối với tu giả mà nói, mắt thấy bốn phương, tai nghe tám hướng, đây chính là những năng lực cơ bản nhất.

Nếu không hoàn thành cấp bậc Khai Nguyên, vậy thì đương nhiên sẽ không làm được điểm này.

"Rất tốt!"

Mặc dù hao tốn hết một giọt tinh huyết, cũng coi như là một điểm công huân của hắn, thế nhưng chỉ cần có thể giúp đẩy nhanh tu vi, dù phải bỏ ra mười hay cả trăm điểm Tô Vũ đều nguyện ý.

"Vẫn còn hai giọt, có nên thử kỹ năng chủng tộc không?"

Hai mắt Tô Vũ chớp động, hắn rất muốn xem thử uy lực kỹ năng của Thiết Dực điểu như thế nào, duy trì được trong thời gian bao lâu, quan trọng là có tạo tạo thành hậu quả gì đối với thân thể hay không?

Nếu như không biết rõ mà đã tùy tiện sử dụng, thì chính là vô trách nhiệm với bản thân mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!