Chương 34: Nguy cơ tử vong

Editor: LuciferVadden

"Cứ như vậy đi!" Tiêu Phong nghe được lời nói văn hoa này, thì biết Cao lão tỏ ý buông tha hắn, thế là thừa dịp Cao lão vừa dứt lời, ôm lấy Nắm chạy như một làn khói lên núi.

"Con sẽ an toàn trở về!" Tiêu Phong hét.

"Tiểu tử thúi này!" Cao lão mặt dù đang mắng, nhưng trên mặt lại biểu lộ lo lắng.

Vừa quay đầu, con ngươi lập tức hơi co rút lại, kinh ngạc nói: "Tề Mộ Vân…" May mắn ông ta không để cho Tiêu Phong nói ra nguyên nhân!

[Kí chủ, đi bên phải meo.]Đến đỉnh núi, Hắc Miêu liền bắt đầu chỉ đường.

Cũng không biết đi được bao lâu, Tiêu Phong đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Xem ra là gần đây!

[Có thể tìm tới vị trí cụ thể chứ hở? Có vị trí cụ thể ta mới bắt đầu đào được, bằng không thì ta không có năng lực lớn như vậy để đào hết thảy chung quanh nơi này.]Tiêu Phong nói, cái này là muốn mạng người đó!

[Ngươi nhìn phía sau ngươi cái đi meo!]Hắc Miêu đột nhiên hoảng sợ nói.

[Cái gì mà ngạc nhiên, chẳng lẽ lại là mảnh vỡ thần ngọc tự mình chạy đến à?]Tiêu Phong chậm rãi xoay người, sau đó, mở to hai mắt nhìn!

Đếm không xuể sự to lớn của hoa hồng! Một đóa đã to hơn hắn như vậy!

[Độc Huyễn Hoa Hồng cắn người hả…]Tiêu Phong chậm rãi lui lại, hỏi hắc miêu.

[Nó chỉ cần đem dây leo cắm vào trong người, hút khô huyết dịch trong người meo…]Hắc Miêu nhanh chóng cho câu trả lời [Còn một chuyện nữa, đây không phải là ảo cảnh meo, là chân thật…]

Tiêu Phong nghe thấy chân thật thì lập tức ôm Nắm chạy! Nói giỡn, hoa đã lớn như vậy, dây leo còn không nghịch thiên hả! Sớm biết trước khi mưa to đã giải quyết Độc Huyễn Hoa Hồng cho rồi!

[Còn một chuyện nữa meo…]Hắc Miêu chậm rãi mở miệng.

[Nói mau! Không thấy ta chạy muốn chết hả!]Tiêu Phong xuất thần một cái, liền bị một dây leo quất trúng, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

[Mảnh vỡ thần ngọc ngay dưới rễ cây Độc Huyễn Hoa Hồng meo…]Hắc Miêu chậm rãi mở miệng lần nữa.

[Gì chứ!]Tiêu Phong cảm thấy trò đùa này quá lớn rồi.

[Ngươi đi tìm con thỏ trắng kia là được meo.]Hắc Miêu nghĩ nghĩ, cho Tiêu Phong cái kế.

[Đi chỗ nào tìm!]Tiêu Phong im lặng, diện tích núi này cũng không nhỏ!

Chạy hồi lâu, Tiêu Phong thở hồng hộc, chợt nghĩ đến mình còn có dị năng… Nghiến răng nghiến lợi ném một cục lửa ra sau, sau đó chạy mấy bước rồi quay lại nhìn.

Một cái dây leo thô to màu xanh lập tức cháy đen, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, đón lấy, càng nhiều dây leo phía sau đuổi theo. Tiêu Phong trừng to mắt, vội vàng chạy.

Cái quái gì thế này!

Chạy chạy, Tiêu Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện, hoa hồng không phải thực vật hả? Sao nó có thể đuổi theo hắn xa như vậy? Chẳng lẽ nó đã thành tinh rồi sao?

"Meo~" Nắm trong ngực Tiêu Phong không thoải mái kêu vài tiếng.

[Hắc Miêu, ngươi không phải nói Nắm lợi hại sao? Bây giờ ta cần dùng gấp!]Tiêu Phong hét với Hắc Miêu trong đầu.

[Kí chủ, đoán chừng không còn cách nào meo…]Hắc Miêu cảm thấy kí chủ của nó lúc này dường như…chết chắc thì ngăn thế nào chứ?!

Lại bị một roi quất trúng, châm lảo đảo mấy bước, té ngã trên đất. Con ngươi Tiêu Phong kịch liệt phóng đại, mười mấy cái dây leo thô to thẳng tắp lao đến, mục tiêu là ót của hắn!

Không muốn chết…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!