Editor: LuciferVadden
Tiêu Phong sau khi dùng dị năng nuốt một con tang thi thì phát hiện dị năng gần như tiêu hao hết, sâm bạch hỏa diễm cắn nuốt năng lượng tang thi, so với Tiêu Phong sử dụng sâm bạch hỏa diễm tiêu hao hơn nhiều. Tiêu Phong bèn đổi sang dùng song đao, sau khi giết hết tang thi, thi thể thì để cho sâm bạch hỏa diễm cắn nuốt, khôi phục dị năng.
Tiêu Phong bất chợt nghĩ đến sâm bạch hỏa diễm này, dùng để giết người giấu xác cực kỳ tốt…
Lại qua một lúc, Tiêu Phong thân thể nhỏ bé này không chịu nổi, trước tiên chỉ có thể bất đắc dĩ lui đến lầu hai cửa tiệm nghỉ ngơi sơ sơ.
Ngay lúc Tiêu Phong lấy ra trong không gian một bình nước định uống, bên ngoài chợt truyền đến tiếng xe, hơn nữa nghe tiếng này, số lượng cũng không ít, xen lẫn cả tiếng súng.
Tiêu Phong kéo một góc nhỏ màn cửa nhìn ra bên ngoài, là xe xanh của quân đội!
"Chỗ này! Chỗ này có người!" Đột nhiên có tiếng hét lớn, dọa Tiêu Phong nhảy một cái.
"Chỗ này cũng có người!"
"Nhà nước rốt cuộc cũng đến!"
"…"
Lập tức có rất nhiều tiếng phát ra, vui vẻ xen lẫn mệt mỏi.
[Hắc Miêu, mới nãy ngươi sao không nói là có người, còn nhiều người như vậy!]Tiêu Phong hỏi, hắn còn nghi hoặc sao không có ai thế này.
[Kí chủ ngươi chỉ nói lúc ngươi dùng dị năng, để ta nhìn xem gần đây có người hay không meo, nhưng mà sau đó ngươi không dùng, ta cũng không nói meo. ]
*khúc trên hơi khó hiểu nhỉ? Ý ẻm là Phong nói gì thì ẻm làm nấy, không nói thì không làm ~
[Sau đó ta cũng dùng dị năng cắn nuốt thi thể tang thi mà!]Tiêu Phong cảm thấy nên tăng cường trí thông minh cho Hắc Miêu.
[Ta quên meo…]Hắc Miêu trầm mặc.
"Mọi người trước tiên đừng đi ra, chờ dọn dẹp sạch sẽ tang thi gần đây rồi chúng tôi sẽ cứu viện từng nhà, lặp lại lần nữa…" Dẫn đầu xe quân đội, một sĩ binh đang cầm một cái loa nói.
Quân đội đến, bên Cao lão chắc có lẽ không mâu thuẫn gì với bọn họ chứ, không biết có muốn nộp vật liệu lên hay không.
[Phải rồi, Hắc Miêu, thả Nắm ra đi, để nó canh cửa.]Tiêu Phong nói [Ta chợp mắt nghỉ ngơi một lát.]
[Được.]Hắc Miêu nói, rồi đem Nắm trong không gian thả ra.
"Meo~" Nắm vừa thấy Tiêu Phong liền nhào tới.
"Nắm ngoan, giúp tao nhìn bên ngoài nha, có người đến hoặc có tang thi đến đều kêu tao, hiểu chưa?" Tiêu Phong biết Nắm nghe hiểu được tiếng người.
"Meo~" Nắm kêu một tiếng, chạy tới cạnh cửa.
Chợp mắt một lúc, cánh tay cũng bớt đau nhức một ít, Tiêu Phong ôm Nắm đang định mở cửa, cửa đột nhiên bay vào trong!
"(⊙o⊙)!" Tiêu Phong kinh ngạc, thấy cửa sắp bện vào mình, vội vàng lui về sau tránh.
"Oành!" Một tiếng vang thật lớn, cửa nằm trên mặt đất.
Thằng nào đáng đâm ngàn đao…Tiêu Phong híp mắt nhìn ra cửa, vài người nam nhân mặc quân phục màu xanh đang đứng ở cửa.
"A! Thật có lỗi a, tôi hơi sốt ruột, không biết bên trong còn có người…Không đúng, đây là nhà tôi! Cậu sao ở nhà tôi?" Một người nam nhân cao lớn lại thật thà phía trước nhìn thấy Tiêu Phong, đầu tiên là xin lỗi sau đó mới nhớ tới đây là nhà ổng.
"Trùng hợp như vậy hả…" Tiêu Phong không biết hình dung tâm tình hiện tại của hắn thế nào "Tôi giết tang thi mệt mỏi, thấy nơi này không có khóa liền đi lên."
"Phải rồi!" Người nọ hình như bất chợt nhớ tới gì đó, xông tới, tại bên trong một hộc tủ tìm tới tìm lui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!