Editor: LuciferVadden
Mở khóa cửa ra, Tiêu Phong nhìn thấy nụ cười mỉm của nữ chính.
"Có chuyện?" Tiêu Phong ngập ngừng hỏi. Hắn hiện tại không thể xác định Cao Tử Mân này đối với hắn mà nói là địch hay bạn, bởi vì cái tính cách của cô ta thật sự là…
"Em đến đem đồ ăn cho anh. Em nghĩ buổi trưa anh hẳn là không có ăn, hiện tại trong phòng bếp biệt thự cũng không còn cơm thừa thức ăn thừa. Cho nên em đến đưa đồ ăn." Cao Tử Mân cười nói, sau đó tự mình vào cửa.
Đây là chỗ ở của tôi mà… Sao mà một người hai người đều thích bỏ chủ nhân qua một bên tự ý vào cửa, Tiêu Phong nghĩ cảm giác tồn tại của hắn có phải quá thấp hay không, đến mức tất cả mọi người đều xem nhẹ hắn.
"Sao không đi vào?" Cao Tử Mân quay đầu hỏi.
"…" Tôi là chủ nhân kia mà… Tiêu Phong bất đắc dĩ vào cửa.
"Em không biết anh thích ăn cái gì, cho nên cũng chỉ mang mấy cái bánh bao đến, em để dị năng giả Hỏa hệ hâm nóng rồi." Cao Tử Mân nói, cầm trong tay mấy cái bánh ba đưa cho Tiêu Phong.
"Dị năng giả Hỏa hệ?" Tiêu Phong cầm lấy bánh bao, hỏi. Cao lão sở hữu bên người người dị năng rồi? Bất quá có người đứng về phía Cao Tử Mân sao?
"Anh còn chưa biết hả?" Cao Tử Mân có chút đắc ý nói, "Em cũng là dị năng giả. Cũng chính là người có siêu năng lực, có thể khống chế nguyên tố. Còn có một số ta gọi là người biến dị, cũng chính là biến hoá hình thái cùng sức mạnh."
"Như vậy à…" Tiêu Phong lần nữa xác định gia hoả này không phải hàng thật, "Trong biệt thự có hết thảy bao nhiêu người dị năng giả giống cô kể cả người biến dị?"
"Em cũng không biết. Anh, bụng anh chắc là đói rồi, nhanh ăn đi." Cao Tử Mân bỏ qua cái đề tài này, Tiêu Phong cũng không để ý bắt đầu ăn bánh bao.
"Meo~" mèo đen thấy chủ nhân đang ăn gì đó thơm ngào ngạt, bỏ mình qua một bên, nhất thời bất mãn, ở bên chân Tiêu Phong đi tới đi lui, thỉnh thoảng kéo kéo ống quần Tiêu Phong một cái.
Tiêu Phong biết tiểu gia hỏa dưới chân này còn chưa ăn no, nhưng mà không biết mèo đen có thể ăn bánh bao được không, chần chờ không cho.
Cao Tử Mân để ý đến mèo đen nhân tính hóa, trong mắt lóe lên một vệt ánh sáng. Cô ta đã từng xem tiểu thuyết, động vật của thế giới này, ngay sau tận thế, cơ bản có ba loại kết quả. Một loại biến thành tang thi động vật, loại thứ hai là không biến hóa, loại thứ ba giống con người có được dị năng hoặc biến đổi hình thái, cũng như hình thể biến lớn các kiểu. Con mèo đen này cảm giác hình như mở linh trí, đối với chủ nhân không thay lòng đổi dạ, ngược lại là một trợ thủ tốt.
Chỉ tiếc cô ta vừa xuyên qua liền mua chó biến thành tang thi, chỉ có thể giết. Có điều, bây giờ ngược lại có sẵn một con.
"Anh, anh cho nó ăn chưa?" Cao Tử Mân ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ quan sát mèo đen.
Tiêu Phong vừa mới dao động não xong, chỉ thấy trong tay trống không của Cao Tử Mân xuất hiện một con cá khô, thấy cô ta đưa cá khô tới bên miệng mèo đen. Không gian! Gia hỏa này tuyệt đối không phải nữ chính, Tiêu Phong im lặng nghĩ. May mắn gia hỏa này xuyên qua vỏ bọc là nữ chính, có hào quang nữ chính, bằng không sao lại bị tính kế chết cũng không biết. Thứ này có thể hào phóng lấy ra như vậy sao?
Cho dù nói thành là dị năng, nhưng hiện tại là giai đoạn đầu tận thế, không có hào quang nữ chính có lẽ sẽ trực tiếp vào trong phòng thí nghiệm ấy chứ.
"Đây là?" Tiêu Phong cho dù biết, cũng phải phối hợp mà kinh hô.
"Một trong những dị năng của em, dị năng không gian." Cao Tử Mân đắc ý nói. Cho dù người này còn sống không biến thành tang thi thì sao chứ? Không có dị năng Cao lão cũng không coi trọng hắn lâu đâu.
"Không gian? Không biết em gái em có biết trong tiểu thuyết cũng có loại không gian tùy thân kia hay không." Tiêu Phong tùy ý hỏi. Chỉ thấy con ngươi Cao Tử Mân hơi lớn ra lại lập tức khôi phục.
"Anh trai, đó là tiểu thuyết, chúng ta đây là hiện thực. Em nếu có thì tốt thôi." Cao Tử Mân trên mặt biểu tình mong muốn, trong lòng ngược lại hơi cảnh giác, xem ra sau này phải cẩn thận một chút. Tiêu Phong có thể liên tưởng đến không gian tùy thân, những người khác cũng có thể, về sau không thể đem không gian khuếch đại ra. Tiêu Phong không nghĩ tới hắn vô tâm cắm liễu liễu xanh um* rồi.
*, (Hữu tâm trồng hoa hoa không ra, vô tâm cắm liễu liễu xanh um): ý nói là cố tình nói thì không hiệu quả, vô tình nói thì có hiệu quả.
"Anh trai, mèo của anh sao không ăn cá khô của em?" Cao Tử Mân đột nhiên hỏi. Tay của cô ta đã tê rồi, cái con mèo chết tiệt này thế mà nghía cũng đếch thèm nghía cô ta!
"Có thể là sợ người lạ ấy…" Tiêu Phong ngập ngừng nói. Hắn cũng kỳ quái, mèo đen tham ăn này hẳn là sẽ không chút do dự mà ăn mới đúng chớ. Chẳng lẽ…
[Hắc Miêu, giúp ta nhìn con cá khô kia.]Tiêu Phong gọi Hắc Miêu.
[Ừm, nhìn cái gì meo?]Hắc Miêu hỏi.
[Có gì đó kỳ lạ. Mèo đen bình thường nhìn thấy đồ ăn đều trực tiếp nhào tới, bây giờ lại không ăn!]Tiêu Phong nói, càng không nói đến vừa nãy còn chưa ăn no.
[Ta nhìn một chút meo.]Hắc Miêu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!