Chương 35: (Vô Đề)

Cửu đại nhân? Tống Thập Cửu đảo mắt liên hồi.

Nhưng Lý Thập Nhất không quá bất ngờ, nhận lấy sáo ngọc Ngũ Tiền đưa cho, tiện tay gõ lên mu bàn tay mềm mại của Tống Thập Cửu, cùng Tống Thập Cửu tìm tới miếu Sơn Thần.

Đồ Lão Yêu nhớ nhung chân giò hầm ở nhà, cũng vội vàng tạm biệt, sau một phen náo nhiệt, trong phòng lại chỉ còn lại hai người A Âm và A La.

A La rửa tay đi tưới hoa, A Âm dựa vào bàn lật giở sách của A La, sau đó chống hai tay ngồi bên bàn, mũi chân đung đưa giày cao gót không quá chắc chắn, lúc nhẹ lúc lại nặng va vào chân bàn.

Cô liếc mắt nhìn về phía trước, vòng eo nhỏ như kiến, bờ vai mềm mại mong manh, ngay cả đôi môi cũng thê lương, chỉ còn lại chút hồng ít tới đáng thương, dường như còn là ban nãy bản thân bất cẩn in lên.

Nếu là trước kia, A Âm tuyệt đối không lọt mắt cô gái thiếu sức sống như thế này, từ nhỏ bản thân là một người ngang bướng, sau này lại càn rỡ, đôi môi luôn đỏ như mẫu đơn, khóe mắt phải rực rỡ như thếp vàng, làm trộm thì là tên trộm đầu tiên trên đời buộc dây buộc tóc, làm kỹ nữ thì là kỹ nữ hừng hực phong tình nhất trên đời.

Nhưng không ngờ một lần hai lần, tâm cũng tốt, cơ thể cũng được, đều gặp phải trắc trở với người vô vị trước mặt, trước giờ chưa hỏi cô, tự mình phì một tiếng rồi đập đầu, đau tới nỗi đầu óc cô choáng váng quay cuồng, đau tới nỗi cô cắn răng cắn lợi.

"Nếu có chuyện thì cứ hỏi.A La nói. A Âm hỏi:Cô là lần đầu tiên à?

"Chạc cây che đi nửa khuôn mặt của A La, ngay cả khi ánh sáng và bóng tối chằng chịt đan lấy nhau cũng vô cùng xinh đẹp. A La nhấc ấm trà trong tay, nghiêng đầu:"Phải."

Lồ/ng ngực A Âm "ù" một tiếng không quá lớn, như thể sửng sốt, lại giống như điều gì khác, cô cẩn thận nghĩ ngợi, đời này, dường như chưa từng có được thứ gì đầu tiên, đương nhiên cũng không dám mơ tưởng bản thân là "lần đầu

"của người hơn hai nghìn ba trăm tuổi lại không nhiều lời bên cạnh. A Âm vắt chân lên nhau, giơ tay túm tóc. Ngược lại, A La cười lên, hỏi A Âm:"Sao thế?"

A Âm không tin: "Cô sống lâu như thế, trước giờ chưa từng thử vị tình sao?"

A La thành thật nói: "Tôi không hỏi chuyện nhân gian, cũng không biết người bình thường có chống đỡ nổi minh khí của tôi hay không."

"Ma quỷ thì sao? Ma quỷ phủ Thái Sơn thì sao?"

"Tôi thân là Diêm La Thập Điện, đương nhiên cũng thận trọng.

"A La nói. Người đẹp rực rỡ như ánh xuân vui vẻ cười thành tiếng, lật tay chống lên bàn nhảy xuống, gót giày nhọn đi đôi bước trước trước sau sau, dựa vào cột nhà, ngẩng mắt nhìn A La:"Nếu cô là lần đầu, thế thì tôi không tiện đối xử tệ với cô rồi."

Tuy người vất vả ban nãy là A La, nhưng A Âm vì cái "lần đầu

"này, lại sinh ra chút suy nghĩ không nên tùy tiện. A La khẽ ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, hỏi han nhìn A Âm."Cô có thích gì không? Son? Phấn nước? Quần áo ở tiệm may?" A Âm nâng khăn lụa, mang theo vài phần phong thái tiếp khách của một kỹ nữ.

"Không." A La lắc đầu.

"Nếu cô thấy ổn." A La ngừng lại giây lát, vẫn tiếp tục khom lưng tưới hoa, một lúc sau mới khẽ nói: "Lần sau, bớt kêu một tiếng không liên quan, là được."

Lần sau? A Âm thong thả nhướng mày, còn chưa tỉ mỉ nghiền ngẫm, tâm tư đã dồn hết vào nửa câu trước..... Nếu cô thấy ổn. Câu nói thường xuyên nghe được này, thợ may của tiệm may ở phía nam thành, cửa hàng trang sức ở phố Cổ Lâu, bánh tam giác mới lên ở sạp trà, khi chủ quán lấy giấy dầu gói kĩ rồi đưa tới, luôn đi kèm một câu như thế.

Câu nói này xuất hiện vào lúc này, từ trong miệng của người trước mặt, vào một thời điểm không thích hợp như hiện tại, nhưng lại khiến trái tim người ta rung động đến thế.

Không hiểu sao nó mang theo ba phần khách sáo lạ lẫm, vẻ ngượng ngùng chẳng dám nói, sự cẩn thận thận trọng, như thể chút tâm tư nhỏ bé sốt ruột mong chờ có được sự nhìn nhận khi dâng hiến một món đồ.

Thỏa đáng tới nỗi lỗ chân lông của người ta giãn ra. A Âm nhếch khóe môi, như có suy nghĩ khoác áo choàng lên đầu.

Yến xuân dưới mái hiên ngậm bùn xây tổ trong mưa bụi mông lung, Lý Thập Nhất che ô dẫn theo Tống Thập Cửu, bước thấp bước cao đi dọc đường núi, Bắc Bình có không ít đình chùa miếu mạo có tên có tuổi, nhưng lại không có nhiều miếu Sơn Thần, tốn công nghe ngóng một phen, mới tìm được một ngôi miếu nhỏ phía tây nam tháp Ngọc Phong, bên dưới chùa Hương Tích núi Ngọc Tuyền.

Miếu Sơn Thần này đã có tuổi, nhìn cũng không có hương hỏa, mặt tường loang lổ hiện lên vết sụt lở nhiều năm không được cải tạo, ngược lại ngói xanh được nước mưa gột sạch tới trong suốt, dường như điểm thêm chút ân cần chào đón khách đến thăm.

Hai người Lý Thập Cửu và Tống Thập Nhất cũng không có thời gian vào trong thăm Sơn Thần, mà đi thẳng ra sân sau, Lý Thập Nhất đưa ô cho Tống Thập Cửu cầm, rút sáo ngọc ra lau miệng sáo bằng ngón cái, đang muốn đặt lên bên môi, lại ngẩn người trong tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối.

Tống Thập Cửu trơ mắt nhìn Lý Thập Nhất không gì không thể buông cây sáo trúc đã kề bên môi xuống, ngập ngừng hỏi cô: "Nhưng cô La không nói là thổi cái gì sao?

"Đôi môi Tống Thập Cửu ngập ngừng, chỉ cảm thấy hỏi rất hay. Lý Thập Nhất thấy Tống Thập Cửu lỗ mãng liều lĩnh, trong lòng biết không hi vọng được điều gì, khẽ thở dài một hơi, gõ sáo trúc lên lòng bàn tay, lại ngửa cổ nhìn lên mái gói một cái, đột nhiên lên tiếng:"Em thổi đi."

Nếu A La bảo cô dẫn "Cửu đại nhân" tới, vậy chắc hẳn là có nguyên do.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!