Tiếng mõ canh đã vang lên trên dưới mười lần, nhưng Lý Thập Nhất không có lấy một cơn buồn ngủ, đang lấy hộp chè xanh an thần, lại nghe thấy cửa gỗ bị gõ ba tiếng.
Lý Thập Nhấp nói mời vào, liền thấy Tống Thập Cửu mở cửa vào phòng.
Thăm hỏi đêm khuya, Lý Thập Nhất đặt hộp trà xuống: "Có chuyện gì sao?"
Một chân Tống Thập Cửu ở đằng trước, một chân ở đằng sau, đứng thành hình chữ đinh, cúi đầu xuống rồi mới nói: "Em cứ cảm thấy, Mộc Lan kia có uẩn khúc."
Lý Thập Nhất như có suy nghĩ hít một hơi, gật đầu: "Mộc Lan là danh tướng chiến công hiển hách, cũng đã vào Hồn Sách Quân, nhưng khi tôi và cô ta giao đấu, dường như công phu quyền cước không quá lợi hại."
Vậy mà còn không lợi hại sao?
Lợi hại lắm mà, rõ ràng là do chị lợi hại hơn mà thôi. Tống Thập Cửu thu lại hơi thở như mèo, liếc nhìn Lý Thập Nhất như mèo.
Lý Thập Nhất nói xong, thấy Tống Thập Cửu không nói gì, liền quay mặt về phía cô, nhướng mày hỏi han.
Tống Thập Cửu thích nhất là dáng vẻ nhướng mày của Lý Thập Nhất, không biết tại sao trên đời lại có kiệt tác như thế, đôi lông mày như dãy núi cong cong, nhô lên thì cương quyết, trũng xuống thì dịu dàng, nếu có người nằm trong đôi mày ấy, sẽ như thể có được nước biếc non xanh.
Tống Thập Cửu mím môi dưới, nói: "Cô ta có lợi hại hay không, em không biết, nhưng em nghe trộm được lời nói mơ của cô ta."
Lý Thập Nhất ngạc nhiên: "Lời nói mơ gì?"
Lúc này Tống Thập Cửu quay mặt về phía Lý Thập Nhất đang ngồi, đôi chân dài thả lỏng chống xuống đất, một tay đặt lên bàn, một tay đặt lên đùi, là dáng ngồi không chút phòng bị.
Tống Thập Cửu chỉ cảm thấy nước trong tim sục sôi dữ dội, hơi nước to bằng ngón cái xông từ trong tai trong mắt ra ngoài, nhất định khuôn mặt cô đã đỏ ửng, ngay cả sợi tóc cũng căng thẳng tới nỗi không dám uốn lượn.
Tống Thập Cửu sợ Lý Thập Nhất nhìn ra sự khác thường của bản thân, liền cúi đầu, nhanh chân tiến lên phía trước, kéo lấy tay đang đặt trên đầu gối của Lý Thập Nhất, sau đó chân phải sải bước, vừa vặn ngồi lên đôi chân của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất đột nhiên bị cơ thể mềm mại đụng vào lòng, ngẩn ngơ tới nỗi ngừng hô hấp, thấy Tống Thập Cửu giơ cánh tay trắng nõn nà lên, quàng lấy cổ mình như con cá bơi lội, mềm mại đan lấy nhau sau gáy cô.
Tống Thập Cửu cắn môi nhìn Lý Thập Nhất, trong mắt là vẻ xấu hổ ngập ngừng, nhưng động tác ngồi lên đùi Lý Thập Nhất lại to gan tới mức gần như càn rỡ, va vào nhau tạo ra một sức sống mâu thuẫn.
Ánh mắt Lý Thập Nhất sâu lại, nhưng vẫn nhàn nhạt rũ mi mắt, giống như đang hờ hững đè lại nhịp tim đang lạc nhịp hệt như Tống Thập Cửu của bản thân.
Trước giờ Lý Thập Nhất chưa từng mặt đối mặt với người khác bằng một tư thế như vậy, làn da cách một lớp vải đay đè lên cô, nóng rực mà ấm áp, nhưng cánh tay trên cổ lại lành lạnh, hương thơm ngọt ngào quẩn quanh trên những sợi tóc quét qua má cô, mang theo một lời mời khiến người ta muốn được gần hơi thơm.
Lý Thập Nhất nghiêng đầu, đưa tay muốn đẩy Tống Thập Cửu theo bản năng, lại nghe thấy Tống Thập Cửu nói: "Nếu chị không đẩy em, em sẽ nói cho chị nghe."
"Nói gì?" Lý Thập Nhất nhìn chằm chằm Tống Thập Cửu, âm thanh có chút khàn khàn.
"Nói bí mật của Mộc Lan." Tống Thập Cửu to gan đáp lễ Lý Thập Nhất, con ngươi sáng long lanh.
Nhịp tim như nhịp trống dồn dập phất cờ hò reo khi hai quân đối đầu, Tống Thập Cửu là đấu tranh, cũng là cách mệnh, mang theo quyết tâm muốn lật mình của chủ nhân, khiến Lý Thập Nhất không nơi trốn tránh nhìn thẳng Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu căng thẳng tới nỗi trái tim như sắp bị chọc đau, nhưng Lý Thập Nhất lại cười, nụ cười ấy trào ra từ trong mắt, ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, Lý Thập Nhất mím môi, dáng vẻ vẫn thờ ơ như thế, thõng tay xuống: "Em nói đi.
"Động tác giơ tay đầu hàng của Lý Thập Nhất cũng khoan thai như vậy, ngược lại khiến Tống Thập Cửu sinh ra cảm giác luống cuống không giống người lớn. Tống Thập Cửu vừa nhớ lại vừa nói, động tác hơi lớn, cơ thể trượt xuống dưới, Lý Thập Nhất sợ cô ngã, đưa tay ôm lấy eo cô theo bản năng, kéo Tống Thập Cửu dịch lên trên:"Cô ta đã nói gì?"
"Cô ta đọc thực đơn."
Tống Thập Cửu không hiểu lắm.
"Đọc thực đơn?" Lực chú ý của Lý Thập Nhất bị lời của Tống Thập Cửu thu hút triệt để, cánh tay ôm ngang lưng Tống Thập Cửu vẫn chưa buông lỏng, khi suy nghĩ ngón tay còn vẽ vòng tròn theo thói quen.
"Mộc Lan là tướng võ, sao trong mơ lại đọc thực đơn?" Lý Thập Nhất lẩm nhẩm nói.
Phần eo tê dại, Tống Thập Cửu ngứa tới nỗi hít sâu một hơi, lồng ngực nhô lên, rất lâu sau cũng không dám động đậy.
Lý Thập Nhất suy nghĩ xong, buông Tống Thập Cửu ra, nhấc đầu gối ra hiệu cho Tống Thập Cửu đứng dậy, Tống Thập Cửu luyến tiếc không nỡ đứng thẳng lưng, mu bàn tay đặt sau gáy, dựng mũi chân lên vẽ nửa vòng tròn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!