Âu Dương Duệ trên đường chạy tới bến tàu thì nhận được điện thoại của cảnh sát Lôi Tinh Hà: "Đội trưởng, tôi đến trung tâm xét nghiệm kia tìm được kết quả DNA của Trần Hân trước đây rồi."
"Có phát hiện?"
"Tôi lấy kết quả đó đưa vào trong hệ thống của chúng ta kiểm tra, cô ấy nằm trong dữ liệu trẻ em bị mất tích. Bị ẵm đi ở chợ năm 95, lúc mất tích chỉ mới hai tuổi. Cha mẹ ruột cô ấy vẫn luôn tìm kiếm cô ấy."
Tâm Âu Dương Duệ giống như bị búa tạ nện một cái.
Lôi Tinh Hà giống như biết tâm tư Âu Dương Duệ, nói:
"Cha mẹ cô ấy còn khỏe mạnh, hàng tháng đều đến cục cảnh sát địa phương hỏi dò kết quả tìm kiếm, vẫn không đứt liên hệ. Tôi đã liên lạc qua bên kia rồi. Tên gốc của Trần Hân là Lưu Tư Đông, sinh vào mùa đông. Cục cảnh sát bên kia sẽ thông báo cho mẹ cô ấy."
Năm 95, đứa trẻ bị lừa bắt.
Bởi vì bản thân không có con, lại cần cùng Triệu Hưng đắp nặn một gia đình giả tưởng tốt đẹp nằm vùng trong thành phố không khiến người hoài nghi, cho nên lừa gạt bắt cóc một đứa trẻ sao?
Âu Dương Duệ nhớ tới miêu tả của Tiểu Hồng với Trần Hân, đó hẳn là một cô gái dũng cảm chứ? Đối với nghi hoặc hay chuyện kiểm chứng đều dũng cảm, dù cho kết quả là đáng sợ.
Chỉ tiếc cô còn trẻ như vậy đã mất đi sinh mạng.
Cái chết của Trần Hân thật sự do tai nạn xe sao?
Âu Dương Duệ cập nhật tình huống với phía trung tâm chỉ huy.
Nhà kho số 32 chợ đầu mối nông sản.
Liễu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Châu.
Hàn Châu không ngừng cắt dây, anh cẩn thận cứa từng chút một, đồng thời quan sát, nhìn lại ánh mắt Liễu Vân.
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi tại sao."
Liễu Vân nói.
"Cái gì tại sao?" Hơi thở Hàn Châu yếu ớt.
"Tại sao bọn họ đồng ý cố gắng tới cứu cậu như vậy?"
Hàn Châu không trả lời.
Anh cũng không biết đáp án.
Giống như anh không biết tại sao A Quang có thể dùng thân phận như vậy, chống đỡ ở loại hoàn cảnh như vậy, không biết tại sao A Quang có thể đến chết cũng không tỏ ra sợ hãi, không biết bản thân vì sao lại đưa ra quyết định như vậy, không biết bản thân vì sao có thể ở chỗ này.
Hàn Châu muốn cười: "Quản mẹ nó tại sao, cái này có gì quan trọng sao?
"Liễu Vân không nói lời nào. Dao sau lưng Hàn Châu đã cắt được sợi dây thứ nhất, sợi dây búng ra một chút, anh xê dịch ra sau đổi tư thế ngồi, đau đớn hít thở, dùng chút hành động này che giấu sợi dây bị đứt. Liễu Vân vẫn nhìn anh, bỗng nhiên lại hỏi:"Cậu cảm thấy mình còn có thể kiên trì bao lâu?"
"Bà sốt ruột sao?" Sắc mặt Hàn Châu trắng bệch, cảm thấy thân thể có chút lạnh.
"Không vội.
"Liễu Vân nặn ra hai chữ. Hai người nhìn nhau. Hàn Châu nhìn ánh mắt Liễu Vân, chợt nhớ tới lời nói của Lam Diệu Dương, anh nhịn không được hỏi Liễu Vân:"Bà làm thế nào chắc chắn rằng bọn họ tới cứu tôi, chẳng lẽ không phải cứu bà?
"Liễu Vân sững sờ. Hàn Châu nói:"Đến lúc kết thúc, bà cũng có thể được cứu." Anh hít thở một ngụm, tiếp tục nói: "Rất mệt mỏi, tôi biết."
Liễu Vân mím chặt môi, bà có thể nghe hiểu ý Hàn Châu.
Rất mệt mỏi, đúng là rất mệt mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!