Trong phòng an toàn tòa nhà cao cấp.
Hàn Châu và Khưu Tự đều vứt điện thoại ở phòng khách.
Bọn họ đã kiểm tra phòng, không phát hiện camera hay máy nghe trộm, nhưng vẫn không an tâm.
Hàn Châu kéo Khưu Tự vào toilet phòng ngủ chính, kiểm tra toilet một lượt, mở vòi sen và vòi nước rửa tay.
Trong hoàn cảnh tiếng nước chảy ào ào này thì không thể nghe trộm được.
Kỳ thật Hàn Châu không cảm thấy Nghê Lam sẽ biến thái như vậy, nhưng nếu diễn thì phải diễn cho thật.
Kiểu thận trọng này khiến bầu không khí khẩn trương, cũng dễ tạo hiệu quả đối thoại.
"Mày ngu quá rồi." Hàn Châu vừa mở miệng đã trách Khưu Tự,
"Mày không nên nhúng tay vào. Mày phải an toàn rời khỏi đây, sau này nếu tao có gặp nạn thì còn có thể nhờ mày."
Khưu Tự nói:
"Không phải do thấy mày không tìm được tao nhờ vả nên mới cố báo tin cho mày sao. Hơn nữa tao phải tìm mày hỏi thử, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, không thì không thoải mái được. Hôm đó trễ quá, mày lại lăn ra ngủ, thấy lôi mày dậy kỳ cục mà sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mày đi rồi."
Hàn Châu nhướng lông mày: "Vậy rốt cuộc mày muốn biết tao có phải nội gián hay không, hay là muốn cho tao nhờ vả?"
Khưu Tự ngẩn người, sau đó đấm cho anh một đấm:
"Mày nói xem sao mày hèn như vậy. Gặp người tốt với mình thì phải tỏ thái độ tốt một chút chứ. Bây giờ thì hai đứa đã cá mè một lứa, nghe giọng điệu mày nói kìa."
Một đấm này vừa khéo trúng ngay cánh tay bị thương của Hàn Châu, anh đau rít một hơi vào
Khưu Tự nói:
"Lúc đó tao chưa nghĩ ra, dù sao cũng phải tìm được mày mới nói. Bất luận thế nào, cũng là mày cứu tao ra khỏi căn nhà kia. Chuyện đã qua cũng không quay lại được, cứ đi một bước xem một bước. Nhưng không ngờ lại bị chặn rồi."
Hàn Châu nhíu mày, "Mày chắc chắn là chú Tiền tiết lộ tin tức sao?"
Khưu Tự hỏi lại:
"Ngoại trừ ông ta còn ai nữa? Là ông ta cho tụi mình địa chỉ với chìa khóa. Địa điểm giao hàng cả mày cũng không biết, chỉ có ông ta thôi."
Hàn Châu khẽ cắn môi.
Khưu Tự hỏi anh: "Chuyện Nghê Lam là sao?"
"Như mày thấy thôi, cô ta làm trung gian giúp cảnh sát. Tao nói rõ rồi, bị bắt vào tù chỉ có một con đường chết, tao sẽ không nói gì hết. Không biết cô ta nói gì với cảnh sát, tao không tiếp xúc với cảnh sát, cô ta cũng không kêu cảnh sát tới gặp tao. Tóm lại trước mắt đã thỏa thuận là hợp tác giữa tao với văn phòng bọn họ, tìm ông chủ lớn."
"Sau khi tìm được thì sao?"
"Không cần đợi tới lúc tìm được." Hàn Châu nói,
"Chờ tới ngày tìm được đã không kịp rồi. Tao không có ngu, lúc cảnh sát bắt được sếp lớn là lúc tao vào tù. Cái gì mà xin phán nhẹ tội, đùa nhau à. Như tụi mình phán nhẹ được bao nhiêu. Tao không tin rồi đó. Tao quần nhau với cô ta chính là muốn mượn tay cô ta giúp chúng ta dọn dẹp sạch sẽ hậu hoạn. Sau đó tao lấy căn cước, tìm cơ hội rời đi, đổi danh tính rồi sống tiếp."
"Chạy được à?
"Bây giờ trong đầu Khưu Tự toàn là dáng vẻ càn rỡ ngang ngược của Nghê Lam, hơn nữa dường như cô ta thật sự muốn truy tung tích ai thì truy người đó. Mặt Hàn Châu lộ vẻ lúng túng:"Lúc tao nói chuyện với cô ta, không nghĩ cô ta lợi hại vậy."
Khưu Tự: "…"
"Nhưng cũng không còn cách nào. Một là lúc đó vào tù chờ tội, hai là hợp tác với cô ta kiếm chỗ thương lượng. Lúc đó tao chỉ muốn kéo dài thời gian, có thể lấy được căn cước, sắp xếp đường lui rồi tính toán sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!