Nghê Lam cũng không thèm quan tâm phản ứng của Hàn Châu và A sinh, dẫn đầu chạy trước.
Hàn Châu và A Sinh theo sát.
Dọc đường ba người không nói chuyện, tập trung chạy trốn.
Lúc sắp tới chỗ dừng xe, Nghê Lam dừng lại, khoát tay bảo hai người sau lưng ngồi xuống.
Hàn Châu và A Sinh bắt chước Nghê Lam ngồi xổm xuống, núp sau dải cây xanh thò đầu ra nhìn.
Chiếc Santana màu đen kia lại trùng hợp dừng ngay trước bọn họ.
Mặt Hàn Châu đen lại, thật sự là gặp xui.
A Sinh nhìn Hàn Châu, làm biểu cảm hỏi dò.
Hàn Châu hạ giọng: "Santana.
"Sau đó làm động tác cắt cổ. A Sinh hiểu ra, chửi:"Mẹ nó."
Lúc này Nghê Lam nói với hai người: "Chuẩn bị kỹ, chiếc xe này sắp đi rồi.
"Cô nói xong, quả nhiên chiếc xe kia khởi động, đánh tay lái quẹo lại, hình như tính quay về chung cư. Đợi chiếc xe kia mất dạng, Nghê Lam la lên một tiếng:"Đi."
Hàn Châu, A Sinh chạy theo cô về hướng xe.
"Anh lái xe.
"Nghê Lam nói với Hàn Châu, ném chìa khóa cho anh. Hàn Châu cũng không từ chối, anh chụp lấy chìa khóa, mở cửa lên xe. A Sinh nhanh chóng tiến vào ghế sau, Nghê Lam ngồi vào chỗ ghế phụ. Xe vừa khởi động chạy, Hàn Châu đã nhìn thấy trong kính chiếu hậu chiếc Santana lại quay lại rồi, nhìn thấy xe bọn họ đang chạy thì tăng tốc đuổi theo."Đ* mẹ.
"Hàn Châu nhấn chân ga, tăng tốc rời đi. A Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn cửa sổ sau xe, cũng lấy làm kinh hãi:"Sao bọn họ quay lại nhanh như vậy?
"Nghê Lam cũng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu nhưng không nói gì. Cô đang nhét thẻ sim vào điện thoại chú Bồi, cũng kết nối với laptop của cô, khởi động máy, khởi động phần mềm, bắt đầu tải tài liệu của chiếc điện thoại này lên server. Đợi thao tác xong, cô ném laptop xuống chỗ trống dưới chân để nó tự chạy trước, lúc này mới rảnh rỗi quay đầu nói với Hàn Châu, A Sinh:"Xe này vốn quay lại tiếp ứng mấy người kia, nhưng nhận được điện thoại, nghe nói chúng ta tính chạy liền tới đuổi theo.
Chỉ có một tài xế, cho nên hắn ta chỉ có thể theo sát chúng ta, muốn ra tay phải đợi chi viện khác đến.
"A Sinh quay đầu lại nhìn chiếc xe đang theo dõi bọn họ, quả nhiên chiếc xe kia chỉ theo sát, không vượt lên chặn đường. Từ góc độ này của anh ta không thấy rõ chỗ ngồi phía sau, chỉ thấy một người lái xe. A Sinh hỏi Nghê Lam:"Sao cô biết được?"
Nghê Lam hỏi anh ta: "Anh biết bọn họ sao?"
"Không biết."
Nghê Lam vươn tay về phía A Sinh: "Đưa điện thoại cho tôi."
"Mẹ nó." A Sinh bất mãn, "Cô tưởng cô là ai vậy?"
"Đưa cho cô ta." Hàn Châu vừa lái xe vừa hét.
"Mẹ mày." A Sinh mắng Hàn Châu,
"Rốt cuộc mày có chuyện gì vậy. Nói đi là đi, một câu nhắn cũng không có. Mày mới là nội gián đúng không? A Mãnh bị mày hại rồi, ôm oan ức của mày. Mày với cảnh sát là một đám, mày hại tụi tao! Ông đây muốn tìm mày tính sổ…"
Hàn Châu không nói hai lời, móc súng ra chỉ về sau.
Nghê Lam ra tay trong nháy mắt, một tay cầm súng một tay vặn tay Hàn Châu.
Hàn Châu kêu đau một tiếng, súng đã rơi vào tay Nghê Lam.
Tay lái bị bẻ ngoặt một cái, xe nghiêng qua một bên, suýt nữa thì xông ra làn xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!