Lưu Tống dựa vào ghế ngồi, không chút sốt suột rồi.
Thật sự bọn họ cũng không thể sốt ruột nổi với chuyện này.
Một lát sau ông nghe Hàn Châu trả lời: "Tôi không làm nội ứng nổi."
Thần kinh Lưu Tống kéo căng, ngồi thẳng dậy.
"Nội ứng là cảnh sát làm ra vẻ tội phạm lẻn vào trong tổ chức, tôi không phải." Hàn Châu nói, anh dừng một chút: "Tôi vốn là tội phạm."
"Anh đang cố tình tranh cãi ở đây sao?"
Nghê Lam không hài lòng, Hàn Châu này lại dám mạnh miệng với Lam đáng yêu nhà cô: "Không cần biết nội ứng hay là gián điệp, xưng hô gì không quan trọng, tóm lại chính là ẩn nấp giữa bọn họ, tìm ra manh mối thông báo cho chúng tôi."
"Tôi cũng không phải gián điệp. Tôi không nhận tiền của mấy người."
"Tôi còn chưa thu tiền của anh đó!
"Nghê Lam trừng mắt với Hàn Châu. Âu Dương Duệ kéo ghế ngồi xuống, kiểu thương lượng này quả thực rất giống phong cách của Nghê Lam. Quả nhiên bọn họ là cùng một kiểu. Lam Diệu Dương mở miệng, không chút nào bị sự lạc đề của hai người này ảnh hưởng, nói:"Quy tắc là thế này, anh nhận sự giám sát và bảo vệ của chúng tôi, chúng tôi làm việc với cảnh sát.
Trước khi vụ án này kết thúc, anh nằm trong phạm vi xác định của cảnh sát và chúng tôi, sử dụng phương thức hành động của chúng tôi."
"Không thể như vậy."
Lam Diệu Dương còn chưa nói xong, Hàn Châu đã cắt lời anh, "Cách thức và phạm vi bên anh đồng ý là phạm vi của người bình thường, đường ranh giới có lỏng một chút, nhưng không phải kiểu ranh giới của chúng tôi.
Biết tôi vì sao lại nghi ngờ cảnh sát Hứa không?
Tôi phát hiện anh ấy báo tin cho cảnh sát sớm là do tôi theo dõi anh ấy chằm chằm.
Trên người anh ấy có cảm giác bị ràng buộc.
Tôi không biết giải thích thế nào, nó là trực giác.
Người tốt giả làm người xấu, từ đầu đến cuối đều là giả dạng.
Thời gian dài sẽ bị lộ tẩy.
Giống như kiểu người có trực giác như tôi, ở trong cái nghề này quá nhiều rồi.
Tôi nghĩ các anh thật sự không hiểu chuyện tôi cần làm.
Tôi không phải tới tự thú, tôi không có ý định làm dự bị của cảnh sát Hứa, tôi không phải anh ta, tôi không có giác ngộ hay tố chất anh hùng của anh ta.
Huống hồ đánh đổi của anh hùng này vẫn là bị các anh lợi dụng xong rồi ném vào tù, tôi không có ngu như vậy.
Vậy không bằng bây giờ chui vào tù ngồi luôn cho rồi.
"Giọng nói của Hàn Châu rất nhanh, có vẻ xúc động. Mà Lam Diệu Dương chờ anh nói xong, lúc này mới bình thản nói:"Tôi nghĩ anh nói rất rõ ràng, cảnh sát đã nghe thấy rồi.
Chi tiết cụ thể chúng tôi sẽ nói chuyện lại với bọn họ.
Nhưng những điều tôi nói hi vọng anh cũng có thể suy nghĩ thật kỹ.
Vì trước mắt năng lực cá nhân của anh không đáp ứng được nguyện vọng của anh.
Nói thẳng ra là anh muốn đổi sang một cuộc sống mới, làm một số chuyện được người khác tán thưởng, chân chính nhận được sự tôn trọng, cảm nhận được thiện ý và tự do ấm áp, nhưng anh không có năng lực này."
Hàn Châu bị đâm thẳng vào chỗ đau, anh im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!