Chương 35: (Vô Đề)

Cuộc họp này của nhóm Nghê Lam rất dài, sắp xếp lại tình tiết manh mối vụ án, suy luận các khả năng.

Nhưng mãi đến tận khuya, mọi người thảo luận hết sức lực và tan họp, "ma quỷ

"cũng không gọi điện thoại đến. Không chắc khi nào gọi, không chắc sẽ nói những gì. Tình huống bết bát nhất có lẽ là không gọi tới. Nhưng cũng không còn cách nào, ai về nhà nấy. Nghê Lam có chút bực bội, đã một thời gian dài không được ngủ. Xem điện thoại hai lần, xác nhận điện thoại còn pin, xác nhận chuông điện thoại đã mở."Đừng lo lắng." Lam Diệu Dương thả điện thoại của cô xuống bên gối, cầm tay cô.

"Ngủ đi."

Nghê Lam chui vào trong ngực anh, lát sao lại dịch ra: "Sao em lại khẩn trương?"

"Vì em cảm thấy em không giỏi xử lý quan hệ với con người."

Nghê Lam mở mắt ra nhìn anh.

"Nếu như tình báo hành động Đá Lửa và hai chữ "cẩn thận

"này do ma quỷ gửi ra, vậy anh ta quả là một người phức tạp. Em có niềm tin với mớ code phức tạp, nhưng không có lòng tin với con người. Từ nhỏ hoàn cảnh sống của em luôn bắt em phải tránh người. Mà lần này vì liên quan tới một vị cảnh sát gan dạ, em bị anh ấy làm cảm động, em hi vọng có thể báo thù cho anh ấy, nhưng lại cần dùng tới chỗ em không am hiểu."

Nghê Lam ôm lấy cánh tay Lam Diệu Dương: "Hơn nữa em nhớ là anh nói "hiểu được"."

"Nếu như anh ta thật sự là Bồ câu đen, anh thấy em thật sự có thể hiểu được anh ta."

"Cách thức của em không giống cảnh sát. Em không có cách nào vừa bị quy củ ràng buộc sít sao, vừa đạt được mục tiêu của mình." Nghê Lam thở dài.

Lam Diệu Dương xoa xoa đầu cô, từ nhỏ cô đã được dạy như vậy tới lớn.

"Cho nên em có làm hỏng gì cũng không sai, đều là lỗi của ba em."

Nghê Lam cười ha ha: "Anh đã tìm được cớ giúp em rồi?"

"Ừm." Lam Diệu Dương dừng một chút, nói thêm: "Đừng nói cho ba em biết.

"Nghê Lam cười càng to. Lam Diệu Dương dừng một chút:"Ma quỷ tìm tới em có lẽ cũng vì thế.

Bất kể anh ta là ma đen hay là bồ câu đen, anh ta có trực giác và phán đoán của anh ta.

Em cứ là em, như vậy anh ta mới có thể tin tưởng em.

Em dùng cách của em mới có thể đạt được mục tiêu, vậy thì cứ dùng cách của em.

Chuyện khác, cảnh sát sẽ bổ sung.

"Nghê Lam cảm thấy Lam Diệu Dương nói gì cũng đúng. Cô ngủ rồi. Bảy giờ bốn mươi, Lam Diệu Dương thức dậy đúng giờ. Lúc anh tắm thì nhận được điện thoại của Âu Dương Duệ hỏi tối qua ma quỷ có gọi điện thoại tới không."Không có.

"Lam Diệu Dương thổi dao cạo. Tiếng cạo râu sần sật xuyên qua đến bên kia điện thoại của Âu Dương Duệ."Anh chuẩn bị đi làm à? Nghê Lam thì sao?"

"Nghê Lam làm chuyện cô ấy cần làm, ngủ đủ rồi có lẽ sẽ qua bên văn phòng thám tử, nhiệm vụ tối qua giao cho cô ấy đã làm xong rồi." Lam Diệu Dương đóng dao cạo lại, nói:

"Không cần lo lắng. Nghê Lam không phải con nít, thật sự không cần anh theo sát vậy đâu. Cô ấy làm việc rất có chừng mực."

Âu Dương Duệ: "…

"Người bọn họ quen biết là cùng một người sao? Trong phòng ngủ, Nghê Lam nằm ôm mền nghe Lam Diệu Dương nói chuyện điện thoại, mỉm cười. Đúng vậy, chính là cảm giác này, bên cạnh Lam Diệu Dương, tự do tự tại. Tám giờ mười phút, Lam Diệu Dương hôn nhẹ Nghê Lam rồi ra ngoài. Nghê Lam mở bài"Một bước xa xôi

", vừa ăn sandwich vừa luyện khiêu vũ. Lúc này điện thoại của cô vang lên. Chân Nghê Lam khựng lại. Cô đặt sandwich xuống, phủi phủi tay, cầm điện thoại lên. Là số lạ. Nghê Lam nhanh chóng chuyển tới một chương trình trong điện thoại, đeo máy truyền tin lên. Trong văn phòng thám tử, máy tính truyền ra tiếng nhắc nhở chương trình khởi động. Giang Húc Hồng kêu lên:"Lão Tôn."

"Nghe thấy rồi nghe thấy rồi." Tôn Triết Ngôn đeo kính lão lên, đeo tai nghe lên: "Nghê Lam, cô chú chuẩn bị kỹ càng rồi."

Nghê Lam nhận điện thoại: "Tôi là Nghê Lam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!