Cuộc họp đầu tiên sau khi Nhị Lam Thần xác định hợp tác với cảnh sát vẫn là vào đêm khuya.
Vẫn là phòng họp trong cục cảnh sát thành phố.
Trước khi Nghê Lam và Lam Diệu Dương đến, Âu Dương Duệ đã cho người chuẩn bị kỹ lưỡng tư liệu liên quan tới vụ án, viết xong trọng điểm trên bảng phân tích vụ án.
Trên đường đi Nghê Lam nghe Lam Diệu Dương thuật lại tình huống, cô im lặng cả dọc đường.
Hai người tiến vào phòng họp, nhóm người Âu Dương Duệ đang thảo luận.
Mọi người không xã giao gì, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Nghê Lam, cô nói "ma quỷ" cô thấy trong lệnh truy nã của chúng tôi, là người nào?
"Âu Dương Duệ bày hình chân dung mấy tên đầu đinh trong lệnh truy nã ra trước mặt Nghê Lam. Nghê Lam chỉ vào người có biệt danh"A Dũng" kia.
"Thực ra vẽ cũng không giống lắm, nhưng là anh ta.
"Âu Dương Duệ và Lưu Tống liếc nhìn nhau. Lưu Tống nói:"Là sai lầm của tôi.
Tôi nghe từ "ma quỷ
"này, lại nghe anh ta báo tin ý định ngăn cản giết Dương Hiểu Phương, liền cho rằng anh ta là nội ứng Bồ câu. Là tôi làm cô nhầm lẫn."
"Bồ câu có trong danh sách truy nã, ma quỷ cũng vậy. Chúng tôi không có xác nhận với hai người Bồ câu là ai, làm cô nhầm lẫn thông tin của anh ấy." Âu Dương Duệ chỉ vào chân dung của một người biệt danh A Quang, "Bồ câu là người này."
Nghê Lam nhìn tấm hình kia.
"Có hình của anh ấy không?
"Lưu Tống lấy văn kiện từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Nghê Lam. Người trẻ tuổi trong tấm hình mặc thường phục, mày kiếm mắt sáng, thần thái sáng láng, có phần đẹp trai oai hùng. Nhìn tấm chân dung kia rõ ràng là vẽ theo tấm hình này, chỉ là cố ý vẽ hơi thô ráp một chút. Nhưng ngũ quan đặc điểm đều nhận diện được, dễ nhận ra hơn tấm của A Dũng rất nhiều."Vì để công tác nội ứng được thuận lợi, tất cả tấm ảnh cậu ấy mặc cảnh phục đều đã xóa rồi.
Nhưng Quý đội có rửa một album hình, tuy…" Lưu Tống khó nén được nuối tiếc,
"Tuy bản gốc không còn nhiều, nhưng anh Quý đã cố gắng lưu lại rồi. Anh ấy để trong két sắt ở nhà. Việc này trước đó tôi cũng không biết, là sau khi anh Quý qua đời, vợ anh ấy đi lo liệu di vật thì mới nói cho tôi biết. Vì chưa thể công khai thân phận của Bồ câu, cho nên những tấm hình kia vẫn đang để trong két sắt trong nhà Quý đội."
"Anh ấy tên gì?"
Lam Diệu Dương hỏi.
"Hứa Văn Bách."
"Người nhà cảnh sát Hứa thì sao?
"Lam Diệu Dương lại hỏi, anh cố tình nhấn mạnh hai chữ cảnh sát. Nghê Lam hiểu rõ tâm tình của anh, cô nắm chặt bàn tay anh."Cha mẹ cậu ấy qua đời sớm, về sau sống với ông bà.
Hai cụ già sống ở nông thôn, Bồ câu đi học sau đó có ghé về hai lần.
Điều kiện kinh tế trong nhà cậu ấy cũng không tốt, Bồ câu còn làm việc thêm, ngoài việc trả học phí cho mình, còn cố gắng hỗ trợ cho gia đình."
Lưu Tống nói: "Sau khi cậu ấy được chọn làm nội ứng, mỗi tháng Quý đội lấy danh nghĩa của cậu ấy tiếp tục gửi tiền về cho gia đình, lần cuối cùng là hai ngày trước khi Quý đội qua đời."
"Cho nên ông bà anh ấy đều không biết gì hết?"
"Đúng. Chỉ biết cậu ấy là cảnh sát." Lưu Tống nói:
"Trước khi Bồ câu… trước khi cảnh sát Hứa làm nhiệm vụ, Quý đội và cậu ấy có trở về nhà một chuyến. Cảnh sát Hứa xem như đã giao phó lại gia đình cho Quý đội rồi."
"Nếu gia cảnh nhà anh ấy đã như vậy, sao lại còn tuyển anh ấy?" Lam Diệu Dương hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!