Lam Diệu Dương tới rồi.
Ngay chính Nghê Lam cũng cảm thấy sự tình bây giờ đã trở nên rất khó nói.
Kỳ thật với cá tính của cô, thật sự không thích giải thích gì với người khác, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, việc này càng khiến cô không thoải mái.
Lam Diệu Dương xác định tình hình tại hiện trường một phen trước, cũng chào hỏi đơn giản Lưu Tống và Âu Dương Duệ, mọi người nhất trí quyết định quay về cục triển khai cuộc họp.
Viên Bằng Hải vẫn đang chờ bọn họ ở cục.
Lý Mộc và Từ Hồi lái chiếc xe sang kia cũng đi theo vào cục, bọn họ cần lấy khẩu cung gì đó.
Việc này làm bọn họ có chút lo lắng, không có cơ hội nói chuyện với Nghê Lam đã bị cảnh sát cách ly rồi, lỡ như nói sai cái gì thì phải làm sao?
Vào trong cục, bọn họ đi theo một vị cảnh sát đến phòng ghi chép, trên đường đụng phải Nghê Lam đi đến phòng pha cà phê.
Lý Mộc nhanh chóng đi tới, kết quả đi vào đã thấy Âu Dương Duệ cũng ở đó.
Lý Mộc tính hỏi dò có muốn bịa lời khai hay không thì lập tức nuốt lời vào.
Âu Dương Duệ nhìn Lý Mộc, Lý Mộc đành phải giả vờ nhắc nhở Nghê Lam: "Đừng quên tối mai cô còn lên sóng chỗ chúng tôi, tám giờ."
"Ok ok, chắc chắn không đến trễ.
"Nghê Lam gật đầu mạnh. Lý Mộc gượng cười đi theo cảnh sát. Âu Dương Duệ lại nhìn Nghê Lam. Nghê Lam khí thế đàng hoàng:"Tôi là nghệ sĩ, có nhớ không?"
Âu Dương Duệ: "…
"Quả thực là không dễ nhớ gì. Nghê Lam pha hai ly cà phê, một cho mình, một cho Lam Diệu Dương, sau đó cùng Âu Dương Duệ đi vào phòng họp. Tất cả mọi người đang chờ bọn họ. Trên đường đi Lam Diệu Dương đã nghe đoạn ghi âm trong quá trình Nghê Lam hành động mà Tôn Triết Ngôn gửi, Nghê Lam cũng đã kể lại tình huống cho anh, anh đã biết rõ xảy ra chuyện gì, cũng biết tên"ma quỷ
"này nói gì với Nghê Lam. Thế là trong buổi họp, Lam Diệu Dương phát biểu đầu tiên."Hôm nay Nghê Lam đến khu Dương Quang Bắc là vì vị "ma quỷ" kia, cũng chính là nội ứng mà các anh nhắc tới.
Lúc chiều người này nói chuyện với Nghê Lam có uy hiếp đến an toàn của tôi.
Vì để tránh nguy hiểm xảy ra, Nghê Lam mới muốn tìm anh ta.
Lúc chúng tôi đột nhiên nghĩ tới nếu người này có kế hoạch muốn giết Dương Hiểu Phương, vậy thì anh ta phải có cách giám sát Dương Hiểu Phương, lắp camera trong nhà là một trong những cách đó.
Cho nên Nghê Lam đi điều tra chuyện này.
Vì không quấy nhiễu hành động của cảnh sát, không gây chú ý với người chỗ đó, Nghê Lam tìm bạn là phóng viên hỗ trợ.
Ít có người biết xe của bọn họ, họ cũng rất có kinh nghiệm ẩn nấp."
Âu Dương Duệ chen vào một câu: "Tình huống như vậy không phải nên thông báo cho cảnh sát chúng tôi biết trước sao?"
Lam Diệu Dương chưa mở miệng, Nghê Lam đã cướp lời:
"Không phải, tình huống này là kiểu tôi ra ngoài ăn cơm tối, sau đó vô tình gặp một tên mắt chột móc túi, nhưng tôi không thể vì thấy người ta xấu xí mà báo cảnh sát đúng không? Tôi chắc chắn phải xác định trước anh ta có nghi ngờ phạm tội gì không, như vậy tôi mới báo cảnh sát đúng chưa? Tôi chỉ đi xem một chút, lỡ như không phải cũng không làm phiền các vị cảnh sát bận rộn đúng không?"
Nhìn một chút mà thấy được đại bản doanh của người ta luôn? Đây không phải chơi xấu là gì?
Âu Dương Duệ vừa tính phản bác thì Lam Diệu Dương đã giơ tay ngăn cản anh, "Xin lỗi, Âu Dương, anh để tôi nói cho xong."
Anh lại quay qua Nghê Lam, "Em cũng vậy, để anh nói xong đã.
"Giọng nói Lam Diệu Dương ôn hòa nhưng lại có khí thế không cho người ta cự tuyệt. Âu Dương Duệ tựa lưng vào ghế. Nghê Lam cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu uống cà phê. Lam Diệu Dương liền nói tiếp:"Văn phòng chúng tôi liên quan tới vụ án này ngay từ đầu chỉ là một sự trùng hợp, ngoại trừ việc vô tình cứu được Dương Hiểu Phương, giúp cảnh sát bắt được hai tên lưu manh bên ngoài, những chuyện khác không liên quan tới chúng tôi.
Tuy chúng tôi có tò mò, nhưng cũng chưa vượt ranh giới, hoàn toàn phối hợp công việc của cảnh sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!