Lúc mọi người đều dồn sự chú ý vào chiếc KIA trắng kia, chiếc Chery màu bạc rẽ qua hướng ngược lại lặng lẽ rời đi.
Trên xe, Hàn Châu nhìn vết thương của chú Bồi một chút, sắc mặt ông đã tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Hàn Châu nói với A Sinh: "Đưa di động cho tao."
"Sao thế?
"A Sinh vừa lái xe vừa đưa di động cho Hàn Châu. Hàn Châu tắt máy, lấy sim điện thoại của A Sinh ra,"Đường link coi clip sex hẳn là có virus, chúng ta bị theo dõi rồi."
"Đ* mẹ.
"A Sinh trải qua sự cố liên tiếp, đầu óc có chút hỗn loạn, cũng không kịp nghĩ lại. Anh ta nhìn Hàn Châu tắt điện thoại của mình, lấy sim điện thoại ra. A Sinh nói lớn:"Tới chỗ thằng thọt sao?
"Thằng chọt là bác sĩ, có phòng khám riêng, thường xuyên khám bệnh trị bệnh cho anh em bọn họ. Nhưng không biết thằng thọt có chữa được vết thương hiện tại của chú Bồi không."Nó còn đáng tin không?
"Lúc Hàn Châu nói lời này thì nhìn về phía chú Bồi. Ban đầu Kim Bồi Thụ không nói chuyện. Hàn Châu lại hỏi ông ta:"Là ai nổ súng?"
A Sinh nghe thấy câu này vội nói: "Thằng Cát kia ở phòng khách với chúng ta suốt."
"Là thằng Lượng hay thằng Tuyền?
"Hàn Châu hỏi. Kim Bồi Thụ nháy nháy mắt, cố sức mở miệng nói chuyện. Hàn Châu nhanh chóng cúi đầu xuống cẩn thận nghe."…Không…tôi….
"Mép miệng chú Bồi giật giật, gần như không phát ra âm thanh, Hàn Châu hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì. A Sinh ở phía trước kêu:"Ổng nói gì vậy?"
"Đến chỗ thằng thọt trước đi." Hàn Châu nói.
Anh sờ mạch trên cổ chú Bồi, sau đó lục lọi trên người chú Bồi, sờ trúng điện thoại nằm trong túi áo trên của ông.
Cầm điện thoại, anh thấy chú Bồi đang theo dõi anh.
Tuy cặp mắt kia bởi vì trọng thương sắp chết không có thần thái, nhưng ánh mắt lộ ra dưới mí vẫn còn vài phần sắc bén trước đây.
Hàn Châu làm như không nhìn thấy, anh kéo tay chú Bồi qua, dùng vân tay ông mở điện thoại di động.
Lúc anh bấm vào lịch sử cuộc gọi của chú Bồi, tìm kiếm mấy người liên hệ trước đó.
Mới nhìn không ai có cái tên nào đặc biệt, Hàn Châu giơ di động lên trước mặt chú Bồi, lướt qua danh bạ hỏi ông: "Tôi nên liên hệ với ai, làm sao để tôi giúp chú?
"Kim Bồi Thụ không nhìn điện thoại, nhưng lại nhìn chằm chằm Hàn Châu. Ông phẫn nộ vì Hàn Châu đụng vào điện thoại của mình. Hàn Châu lại nói với ông:"Chú không thể chết.
Chú Bồi, ráng chịu đựng.
Không thì các anh em phải làm sao? Tôi nên liên lạc với ai, công ty xảy ra chuyện thế này, dù sao cũng phải có người nắm cục diện, chú nói cho tôi, nên tìm ai?
"A Sinh rất khẩn trương nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, cũng đang chờ chú Bồi nói. Bọn họ mạo hiểm nhiều như vậy để cứu ông ta ra, dù sao cũng phải lấy lại được gì đó. Kim Bồi Thụ vẫn nhìn chằm chằm Hàn Châu. Hàn Châu cũng nhìn ông ta. A Sinh ngồi ở phía trước chờ hồi lâu vẫn không thấy được chút động tĩnh nào phía sau, không khỏi truy vấn:"Ổng nói cái gì, chúng ta phải làm sao?"
"Ổng chết rồi.
"Hàn Châu nói. Anh nhìn cặp mắt nhìn chăm chăm mình từng chút từng chút mất đi sự sống, cuối cùng vẩn đục như trời đen."Hả!
"A Sinh quả thực muốn điên. Hàn Châu sờ lên mạch cổ của chú Bồi, xác nhận:"Ông ta chết rồi." Anh đưa tay vuốt đôi mắt đang nhìn chằm chằm của ông lại.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Cũng không thể ôm cái thi thể này chạy khắp nơi.
"Địa chỉ lần trước chú Bồi cho bảo chúng ta đi chôn Băng ca."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!