Nghê Lam ngồi trên xe gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, nói cô đã tìm ra tung tích của hai số điện thoại kia, giờ đang đi về hướng đường Vi Dân.
"Chỉ có một chiếc điện thoại nhấn vào link thôi, chiếc còn lại không có động tĩnh. Em chụp được hai người, một ông già một người trẻ, có một người khác ló mặt ra trước ống kính một chút thì rụt lại, có khả năng là anh ta nhìn lướt qua điện thoại người kia, em không thấy bộ dạng anh ta."
Nghê Lam nói:
"Quỹ tích của hai chiếc điện thoại này mấy ngày nay đều không ở khu này, em nghi ngờ tối nay họ tới làm việc. Em sẽ tra thử một chút lệnh truy nã của cảnh sát. Anh đừng lo, em sẽ cẩn thận."
Lý Mộc cảm thấy mình thật bội phục Lam Diệu Dương, trái tim phải kiên cường cỡ nào mới dám yêu đương với Nghê Lam chứ.
Nghê Lam cúp điện thoại, tiếp tục gõ bàn phím, khoảng cách tới đường Vi Dân càng lúc càng gần.
Lý Mộc không nhịn được hỏi: "Cô đang kiểm tra lệnh truy nã gì của cảnh sát? Là công khai trên mạng hay là người ta không cho xem, có phải cô lại hack hệ thống nhà người ta không?
"Nghê Lam không nói chuyện. Lý Mộc lại cố ý hỏi:"Có phải chúng ta nên báo cảnh sát không?
"Nghê Lam vẫn chưa nói chuyện. Lý Mộc cảm thấy vô nghĩa, cũng không nói chuyện nữa. Xe từ từ đi về phía đường Vi Dân, lúc sắp tới giao lộ, Nghê Lam đột nhiên nói:"Có thể phải báo cảnh sát thật."
"Không phải chứ, hai chữ "có thể" này là có ý gì vậy?
"Lý Mộc giật mình. Thật hay giả vậy? Báo cảnh sát cái gì?"Cô bình tĩnh một chút." Lý Mộc bắt đầu khuyên,
"Cô bị cảnh sát phát hiện phải không? Có thể kéo dài chút không? Tối mai xong chương trình đi tự thú còn kịp chứ?"
Từ Hồi: "…"
"Ông già kia trong danh sách truy nã, tôi chụp được ngay mặt ổng, rất có thể ông ta là thủ phạm chính. Mà cũng có thể bắt được cá lớn."
Nghê Lam cau mày nhìn thông tin trên màn hình máy tính.
"Anh nói xem ông ta trong danh sách bị truy nã, còn tên trẻ tuổi kia chắc không phải ông ta. Haiz, rốt cuộc có phải không đây. Anh nói xem vẽ chân dung truy nã mà còn không dễ nhận ra, phát lệnh ra làm gì không biết?"
Lý Mộc: "…."
Từ Hồi: "…
"Lời cô nói người khác không hiểu nói ra làm gì vậy. Nghê Lam lại không nói lời nào, trong xe tràn ngập không khí lo lắng. Lý Mộc và Từ Hồi liếc nhìn nhau. Xe tiến vào đường Vi Dân, Từ Hồi húng hắng một tiếng, lại nhìn Lý Mộc, bây giờ tiếp tục lái hay sao?"Dừng bên kia đường đi.
"Cuối cùng Nghê Lam lên tiếng. Từ Hồi thở dài một hơi, đậu xe ven vỉa hè ở cuối đường. Nghê Lam tiếp tục gõ máy tính, còn đeo tai nghe lên. Cô liên lạc Tôn Triết Ngôn giúp cô lục tìm tài liệu liên quan của hai số điện thoại trên chương trình server của văn phòng thám tử."Bọn họ đăng ký mua thức ăn ngoài, mua qua app, địa chỉ lưu là đường Vi Dân hoặc là địa chỉ hai con đường gần đây.
Ừm, nếu không có, vậy lịch sử tin nhắn trong điện thoại của bọn họ có số mua ngoài, mua qua internet trong khu này.
Ừm, chú cấp quyền cho con đi, con thao tác từ xa nhanh hơn…
"Lý Mộc và Từ Hồi mỗi người dựa vào một bên cửa sổ xe, lại bắt đầu suy nghĩ tiêu cực. Từ Hồi nhắn một tin cho Lý Mộc:"Cảm giác cuộc sống không có một chút an toàn nào, lên mạng mua đồ ăn cũng bị truy tung tích rồi."
Lúc này Lý Mộc nhắn tin cho anh: "Không sao, dù sao dạng biến thái như Nghê Lam rất ít, hơn nữa cô ta cũng sợ cảnh sát."
"Phải không?"
Từ Hồi thực sự không tin lắm.
"Cô ta còn sợ Lam Diệu Dương."
"A, đúng.
"Lúc này Từ Hồi có chút yên tâm. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Nghê Lam gõ bàn phím cùng tiếng tin nhắn ting ting của Lý Mộc và Từ Hồi."Hai người đang chửi tôi ngay trước mặt có thể yên tĩnh một chút không?
"Nghê Lam bỗng nhiên nói. Điện thoại của Lý Mộc, Từ Hồi lập tức yên lặng. Nghê Lam ngẩng đầu lên cười:"Thực ra tôi không biết hai người đang nói tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!