Chương 23: (Vô Đề)

Một đội cảnh sát cầm súng xông vào một nhà kho, dọa sợ một người lang thang đang ở trong đó sắp xếp đồ bị vứt đi.

Tên lang thang khẽ buông tay, bình nước trống trên tay rơi xuống đất.

Hắn giơ hai tay lên, vẻ mặt kinh hoàng nói với cảnh sát:

"Tôi thấy nơi này không có người nên mới vào ở tạm. Tôi không có trộm đồ."

Một cảnh sát đi lên khống chế tên lang thang, những người khác nhanh chóng giãn ra, tiến hành điều tra.

Một lát sau, Thẩm Hoa gọi điện cho Lưu Tống:

"Địa chỉ Tống Xương khai sớm đã không có ai rồi, đồ đạc thu dọn rất sạch sẽ, không phát hiện cái gì. Có một tên lang thang ở đây, hắn nói hắn vào đây ở từ tháng một. Trước đó hắn chỉ hoạt động ở vùng lân cận, khoảng trong tháng 1, hắn thấy có xe tải lớn lại đây chở đồ, về sau bên trong không có người, hắn mới vào ở."

"Được, tôi biết rồi."

Lưu Tống cẩn thận nghe Thẩm Hoa báo cáo, cúp điện thoại, tiếp tục báo cáo cho sở trưởng Nghiêm: "Chúng tôi đã sắp xếp cẩn thận cho người nhà Tống Xương, cho vợ ông ta tới thăm hỏi một lần.

Nhưng trước mắt mọi thứ ông ta khai đều không có tác dụng gì.

Vừa rồi Thẩm Hoa nói, địa điểm Tống Xương khai ông ta và Kim Thụ Bồi dùng làm chung, cũng là nơi cuối cùng ông ta gặp Kim Thụ Bồi, cũng đã trống không rồi.

Việc này giống như dự đoán của Tống Xương.

Ông ta nói bọn họ hẹn rõ, bất kể bên nào vào trong này, đầu tiên phải dọn dẹp chỗ giao dịch sạch sẽ, tự mình gánh tội, không làm liên lụy đối phương."

"Bên thôn Lâm Thủy thế nào rồi?"

"Đã phái người đi rồi." Lưu Tống nói: "Thôn Lâm Thủy lúc đó là thôn Đại Hà, ba mươi bốn mươi năm trước nổi tiếng là thôn buôn bán lừa đảo, vì chỗ đó xa xôi, lại ở trong núi, không có nghề nghiệp gì tốt, người trong thôn nghèo, trọng nam khinh nữ, không cần bé gái, gần như không có phụ nữ trẻ tuổi, hơn phân nửa thôn đều dựa vào việc buôn bán nữ giới để kéo dài hương hỏa.

Mua bán nhiều, quen biết với người buôn thuốc phiện vào đó, cảm thấy đây là cửa làm ăn, liền bắt đầu kết bạn ra ngoài buôn bán lừa đảo.

Lúc đó vụ này là vụ án lớn của cả nước."

Nghiêm Thụy gật đầu: "Tôi nhớ ra rồi."

"Lúc đó nhóm buôn lậu thôn Đại Hà đã bị quét sạch. Toàn bộ thôn được dời ra, giúp đỡ người nghèo, phát triển đặc sản các loại, bây giờ hoàn toàn khác rồi. Trong chuyện làm ăn của Tổ ưng có người mua bán thuốc phiện, Lưu Hồng Giang, Kim Thụ Bồi, Tống Xương đều là người của thôn Lâm Thủy, tuy Tống Xương nói bọn họ ra làm ăn lâu lắm không trở về, nhưng đây cũng là manh mối quan trọng, phải tra kỹ một chút."

Nghiêm Thụy nói: "Kỳ thực Bồ câu đã tra được ngọn ngành của bọn họ, nhưng lại không tiếp tục."

Lưu Tống không tiếp nhận ý trong lời nói này, chỉ nói:

"Tình báo thương mại Kim Dương và hành động Đá lửa là đột phá cực kỳ lớn. Sau đó cậu ấy cung cấp tình báo bằng ám ngữ không hoàn chỉnh, tin là tình cảnh cực kỳ nguy cấp."

"Vậy thì tìm ra cậu ta, cứu cậu ta trở về."

"Mấy phương thức liên lạc cậu ta để lại cho Quý đội giờ đều vô hiệu. Tổ ưng đã đổi ba số cho cậu ta, sau hành động Kim Dương, cả ba số đều không hoạt động. Số điện thoại cậu ta báo cáo hành động Đá lửa và cảnh báo có mã hóa kia cũng chỉ hoạt động hai lần, lần cuối xuất hiện ở đường Hòa Bình. Phạm vi trạm tín hiệu chỉ khoảng một hai km, cục thành phố đã tiến hành điều tra khu vực đường Hòa Bình, trước mắt vẫn chưa tìm ra Bồ câu. Tuy có nhân chứng từng thấy qua Băng ca nhưng bây giờ cũng không tìm được hắn. Người nhà, đồng bọn của hắn cũng không gặp hắn từ sau hôm đó."

"Nói cách khác, theo chứng cứ hiện tại, hắn và Bồ câu cùng xâm hại Dương Hiểu Phương, sau đó hai người đều biến mất."

Lưu Tống trầm mặc: "Đúng vậy."

Nghiêm Thụy không nói gì, Lưu Tống tiếp tục nói:

"Công an thành phố đã sắp xếp xong, sẽ thả Dương Hiểu Phương. Xem thử có tìm được manh mối mới nào từ cô ta không."

————-

Cục công an thành phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!