Chương 22: (Vô Đề)

Liễu Vân nhận được điện thoại của Giang Húc Hồng thì rất bất ngờ: "Không phải tôi từng nói với chị về thời gian và địa điểm rồi sao? Không lẽ chuyện tôi ủy thác mọi người có phát hiện gì mới?"

"Không phải. Chỉ là muốn xác nhận thêm lần nữa." Giang Húc Hồng nói: "Lúc đó chị nói là buổi chiều, chúng tôi muốn biết rõ thời gian cụ thể hơn, chị còn nhớ không?"

"Hỏi cái này làm gì?"

"Chúng tôi muốn xác nhận xem khi đó chị nhìn thấy có phải là cô ấy không. Nên phải đối chiếu lại thời gian một chút."

"Tôi không hiểu…" Liễu Vân nói:

"Có điều không sao, khi đó chắc tầm khoảng ba giờ, ừm, khoảng từ hai giờ đến bốn giờ. Cụ thể thì tôi cũng không xem đồng hồ, chỉ là ăn cơm trưa được một lúc rồi đi dạo trên đoạn đường đó cũng được một thời gian. Dù sao qua hai giờ là chắc chắn."

Giang Húc Hồng ngẩng đầu nhìn Lam Diệu Dương đứng ở bên cạnh một chút.

Phạm vi hai giờ tới bốn giờ này lúc đó bà ấy nói không nhiều người qua lại, cũng không thu hẹp được phạm vi bao nhiêu.

Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, viết câu hỏi xuống giấy, Giang Húc Hồng tiếp tục hỏi:

"Lúc đó chị tới đó làm gì, có hẹn với ai hay sao? Có gì có thể giúp nhớ lại thời gian không?"

Bên Liễu Vân im lặng một hồi, giống như đang suy nghĩ, sau đó bà nói:

"Không có. Không phải tôi nói rồi sao, lớp tôi huấn luyện một tháng sau có buổi biểu diễn công ích, tôi muốn tìm cho bọn nhỏ ít quần áo biểu diễn, đường Hòa Bình có một chỗ, cách không xa chỗ chúng ta uống cà phê, gần giao lộ. Tôi ăn trưa xong liền bắt tàu điện ngầm qua, từ cửa hàng quần áo ra thì đi dọc theo đường phố dạo một hồi. Sau đó thì thấy Dương Hiểu Phương. Lúc đó trên tay tôi cầm mấy bộ quần áo, hành động cũng không tiện, cho nên không đuổi kịp cô ấy."

Liễu Vân mở một lớp dạy nhảy cho thiếu nhi, còn có một số chương trình dạy âm nhạc, quy mô tầm trung.

Liễu Vân không đứng lớp mà mời giáo viên.

Đây là sở thích ban đầu của Trần Hân con gái bà.

Trần Hân vay tiền để lập nghiệp làm cái này.

Sau khi Trần Hân qua đời, Liễu Vân tiếp nhận sự nghiệp của con, điều hành lớp.

Liễu Vân hỏi Giang Húc Hồng: "Chuyện này có quan trọng không? Không thì các chị đi thăm dò tiệm quần áo kia, trước quầy hình như có camera giám sát."

Lam Diệu Dương khoát tay với Giang Húc Hồng, bà liền nói: "Vậy không có việc gì, không sao rồi."

Liễu Vân hỏi: "Là cảnh sát kêu các chị hỏi sao?"

"Không phải cảnh sát hỏi. Chỉ là chuyện ủy thác này kết thúc rồi, tôi phải viết báo cáo nhanh cho Lam tổng. Mà trong camera không có hình của Dương Hiểu Phương nên tôi muốn xác nhận một chút người chị nhìn thấy rốt cuộc có phải cô ấy không."

"À, ra thế."

"Hai ngày nay chị ngủ được không? Ngủ thế nào?" Giang Húc Hồng thể hiện sự quan tâm với Liễu Vân.

"Cũng được, so với lo buồn trước kia thì tốt hơn chút. Nhưng lại cảm thấy vắng vẻ. Có hơi lo lắng cho Dương Hiểu Phương, cô ấy gặp phải chuyện như vậy, lại không có người thân, không biết sau này phải làm sao. Hai ngày rồi, cô ấy cũng không gọi điện cho tôi. Chị biết tình hình của cô ấy không?"

Giang Húc Hồng nói: "Cảnh sát đang bảo vệ cô ấy, chị yên tâm."

"Được rồi." Liễu Vân thở dài, "Hi vọng cô ấy bình an, vượt qua cửa ải khó khăn này."

Lam Diệu Dương lại viết một câu, Giang Húc Hồng vội nói: "Nếu như cô ấy liên lạc với chị, chị báo tôi một tiếng nhé, tôi xem có thể giúp được gì không."

"Được.

"Liễu Vân và Giang Húc Hồng nói thêm vài câu, lúc này mới cúp điện thoại. Giang Húc Hồng nhìn Lam Diệu Dương một chút, Lam Diệu Dương nhún nhún vai."Không có việc gì rồi, tôi đi xem Nghê Lam."

Nghê Lam đang ở phòng làm việc lầu hai của biệt thự văn phòng, bị Thiệu Gia Kỳ đối chiếu bản thảo phỏng vấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!