Chương 9: MỐI TÌNH ĐẦU

Bởi vì đàn hạc đắt đỏ, nên An Lộc xin được một phòng luyện tập riêng.

Nói là phòng luyện đàn thực chất chỉ là một căn phòng trống, bên trong trừ bỏ ghế để ngồi diễn tấu, đừng nói đến chiếc ghế thứ hai.

Cũng may bên trong có điều hòa.

An Lộc cở áo khoác ra, bên trong mặc một thân váy đỏ xinh đẹp ngồi bên cạnh cây đàn hạc.

Trình Dập đi tới nơi duy nhất có cửa sổ thông gió, đem rèm cửa sổ kéo ra, sau đó nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh nhạc cụ nom càng bé nhỏ yêu kiều. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Đàn màu vàng kim, bóng dáng cô gái nhỏ màu đỏ, vạn vật dường như làm nền cho vẻ đẹp của cô. Tuy không trang điểm, nhưng mắt mày như họa, một nụ cười một cái nhíu mày cũng khiến người ta rung động.

Nương theo động tác của bàn tay nhỏ xinh, căn phòng vang lên âm thanh trong trẻo của âm nhạc, như nước suối nguồn đinh đang, vừa tinh khiết lại dịu dàng.

Đây là lần đầu Trình Dập nghe âm thanh của đàn hạc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người diễn tấu, cô gái đó giống như tiểu tinh linh biết phép thuật, rõ ràng là đôi tay linh động đang gảy dây đàn, nhưng anh bỗng như nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đang nhảy múa trước mắt. Dáng người yểu điệu, gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất trong sâu thẳm người đàn ông.

Không lâu trước đó ở bên ao sen, anh nói: "Anh tới làm khán giả của em, được không?"

An Lộc chẳng cần nghĩ ngợi liền đồng ý.

Giờ phút này cô mới nhận ra, sức nặng của một vị khán giả này có thể địch lại thiên quân vạn mã.

Ở trước một mặt mình anh diễn tấu, cũng không hề nhẹ nhàng như trên sân khấu.

Đàn xong một khúc, An Lộc thở dài một hơi, cũng giống như lúc tập duyệt, ưu nhã hướng về phía khán giả cúi người chào.

Trình Dập nhìn cô ngẩng đầu lên, nụ cười cẩn trọng nhưng vô cũng đẹp đẽ ngọt ngào, đôi đồng điếu kia giống như cắm rể vào trong tim anh vậy.

Trong một lúc lâu anh không hề phản ứng.

Đây không phải lần đầu tiên An Lộc nhìn thấy anh ngẩn người trước mặt mình, nhẹ nhàng chạy tới trước mặt anh, khua tay trước mặt anh, "Tỉnh lại đi!"

Ánh mắt người đàn ông ngưng lại, rơi trên khuôn mặt đang tươi cười của cô.

"Sao hả, là nhạc khúc quá hay, hay là em quá xinh đẹp hử?" An Lộc cười nói.

Biểu cảm của Trình Dập lạnh nhạt: "Đang nghĩ đến vài việc."   

Sắc mặt cô gái ảm đạm đi một chút: "Ồ."

Thì ra anh cũng không nghiêm túc làm khán giả.

Thực ra anh đúng là đang suy nghĩ vài việc.

Đang nghĩ đến trước kia anh qua loa tắc trách đối với cô, đối với quan hệ giữa hai người, có phải là anh sai rồi chăng?

Đồng ý chia tay với cô, phải chăng quá qua loa đại khái?

Có lẽ nên đối xử tốt, dụng tâm, thử lại lần nữa?

Nhưng mũi tên đã bắn đi không thể nào quay lại nữa, chia tay đã trở thành sự thật, giờ phút này trong lòng anh loạn thành một nùi. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Ánh sáng trong mắt cô gái quá mức chói lòa, khiến anh bừng tỉnh lại, sau đó liền nhấc tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô, "Rất hay."

An Lộc chớp mắt, "Thật sao ạ?"

"Thật." Anh cười cười, "Anh đã bao giờ nói dối đâu."

"…. Em cũng thấy vậy." An Lộc nhỏ giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!