Chương 8: (Vô Đề)

Thư viện cách ao sen không tới mấy bước chân, An Lộc gần như chạy bước nhỏ qua đó.

Tầng hai có một khu ăn uống, cô bước vào nâng mắt là nhìn thấy người đàn ông nổi bật nhất kia.

Áo len trắng cổ cao, dường như chỉ có người đàn ông hoàn mỹ như anh mới có thể đẹp trai tới sạch sẽ tới mức này.

Cô bước tới trước mặt anh, vì tin nhắn không lâu trước đó, con tim kích động đến không nói thành lời.

Trình Dập kêu nhân viên phục vụ tới, giúp cô gọi một ly trà sữa nóng, sau đó chậm rãi nhấm nháp ly cà phê của mình.

Anh không chủ động nhắc đến, lúc này An Lộc cũng không mở lời. Trước khi tới đây đã bị lạnh quá lâu nên vừa vào tới không gian ấm áp, cô có chút chậm chạp.  

Đợi đến khi cầm lấy ly trà sữa, cô vội làm ấm tay giống như với được nắm cỏ cứu mạng vậy, sau đó nhìn người đang ông đối diện cười cười: "Cuối cùng anh cũng nghĩ thoáng ra rồi."Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Người đang ông nâng mắt lên nhìn cô, biểu cảm có chút ý vị thâm trường.

"Mẹ nói với em là, thực ra trước khi em được sinh ra đã định nhận anh rồi, nhưng hồi đó quá nhiều việc, nên bị gạt sang một bên. Sau đó em ra đời, vừa đúng lúc là con gái, nên bà nội trực tiếp định thân cho chúng ta rồi…." An Lộc nói đến chính sự, tốc độ chậm chạp, giọng điệu không cao không thấp, trừ bỏ âm thanh trong veo mềm mại lộ ra năm nay cô mới mười tám tuổi.

Cô cười với anh, đôi má núm đồng tiền cũng theo đó hiện lên: "Như bây giờ rất tốt, bà nội anh có thể yên tâm rồi, anh có người chăm sóc lo lắng rồi nha." 

"Anh nghĩ em có chút hiểu lầm." Trình Dập buông ly cà phê xuống, dùng một tay giữ ly trên bàn, một tay khác nhàn nhã nghịch đường viền camera đằng sau điện thoại, "Anh đâu có đồng ý."   

An Lộc ngơ người: "Vậy khi nãy anh…" 

"Không nói như vậy, em có chạy đến đây không?" Anh hỏi ngược lại cô như một lẽ dĩ nhiên.

An Lộc đột nhiên hiểu ra, bản thân bị lừa rồi.

Không vui mà nắn ly trà sữa, buồn rầu nói: "Vậy anh tìm em làm gì?"

Ngón tay người đàn ông dừng lại giữa miệng cốc, không vội nói chuyện.

Anh vốn định trực tiếp tới bên hồ tìm cô, chỉ là một  giây phút xúc động thôi.

Sau lại nghĩ đến ảnh đều đăng lên diễn đàn rồi, lúc này anh cũng không đi qua nữa, ngộ nhỡ bị người có tâm chụp được, chỉ sợ diễn biến lại trở thành___Trình Dập và bạn gái cũ dư tình chưa dứt, nhanh chóng chạy tới làm hộ hoa sứ giả.

Trong lòng anh không muốn như thế này đâu.

Đối với cô nhóc này, nhiều nhất là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, chỉ sợ cô nhóc này vốn ngu ngốc, bị đông lạnh trở nên ngốc hơn mà thôi.

Vậy nên, anh mở màn hình điện thoại, lạnh nhạt nói:

"Cũng không có chuyện gì."

Sau đó đưa điện thoại tới trước mặt cô, "Gần đây anh có một vấn đề cần thu thập bảng câu hỏi, em giúp anh điền một chút."

An Lộc cũng không nghĩ nhiều, "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn điền trả lời vào bảng câu hỏi.

Đang chuyên chú điền bảng, màn hình điện thoại anh hiện nên có tin nhắn wechat mới.

Đoàn Tắc Khải:[Nghe đám nhóc này nói, cậu chạy đi tìm bạn gái cũ rồi?]   

Đầu mày An Lộc nhảy lên một cái, sau đó nhìn người đàn ông một cái.

Anh không nhìn cô, mà đang chuyên tâm vặn xoay khối rubik, ở trong này mỗi bàn đều để một khối rubik giống nhau.

Nhưng chỉ có khối trong tay anh, rất nhanh được hoàn thành rồi, chỉ thiếu một hai bước cuối cùng.

Bàn tay người đàn ông này cũng quá đẹp rồi, vặn xoay khối rubik bảy màu, động tác nhanh nhẹn như biến phép thuật, càng giống thương thức một bữa tiệc thị giác hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!