Chương 7: (Vô Đề)

An Lộc cảm thấy chuyện để Trình Dập nhận mẹ mình làm mẹ nuôi, vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.

Cô thực sự cảm giác được Trình Dập không có ba mẹ rất đáng thương. Mà từ rất sớm cô đã nghe nói, ông nội Trình đối với đứa cháu trai này không thương yêu cũng chẳng coi trọng, càng đừng nhắc đến những chú bác anh em họ thờ ơ lạnh nhạt kia.

Người duy nhất thương yêu anh là bà nội đã qua đời rồi, anh ở Trình gia cơ hồ là không có chỗ dựa.

Mẹ của cô thật tốt, người mẹ tốt nhất thế giới này, nguyện ý để anh hưởng thụ phúc phần anh tu được ở kiếp trước.

Tuy rằng ba có chút cứng nhắc nghiêm túc, nhưng cũng chắp vá tạm ổn.

Anh còn kén chọn gì nữa chứ?

Cô còn không thèm chấp nhặt thái độ chẳng để ý của anh lúc hai người còn qua lại thì thôi đi, tuy rằng mỗi lần cô nhắc tới cái gì anh cũng nói được, nhưng rõ ràng chính là qua quýt cho xong chuyện. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ.

Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.  

Ôn hòa lễ phép, nhưng lại xa cách. Nói chuyện từ trước tới giờ hoàn toàn không cùng một tần số.

An Lộc có đơn thuần có ngây thơ đi nữa, cũng biết người ta yêu đương không phải như vậy.

Trời mới biết lúc cô bốc phét trước mặt Bạch Phiên Nhiên, trong lòng có biết bao chán ghét, còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi.  

Nhưng cô đều không tính toán so đo nữa.

Đầu năm nay, cô gái tốt như này đi đâu tìm được chứ? An Lộc tự cảm thấy nhân cách của mình phải nói là phát sáng lấp lánh.

Nhưng mà việc cấp bách hiện giờ, sinh nhật của Tô Tĩnh Nhàn đang ở ngay trước mắt.  

Trên đường về trường An Lộc nhắn wechat cho anh: "Cầu xin anh đó, cho em một bức chỉ một bức ảnh thôi mà *biểu cảm mắt lấp lánh sao* 

Trình Dập: [Không có.] 

An Lộc: [Sao lại không có? Anh có phải người hiện đại không thế?]

Trình Dập: [Anh nói không có là không có.]  

An Lộc: [Vậy anh tự sướng một tấm đi, hoặc là bảo Bạch Cảnh Nghiêu chụp cho anh một tấm, dù sao anh trai 360 độ không góc chết, chụp thế nào cũng đẹp hết á ~] 

Tiện thể vuốt mông ngựa (nịnh đầm), An Lộc tự thấy quá hài lòng với bản thân mình. 

Kết quả người kia chẳng phản ứng gì với cái vuốt mông ngựa này: [em gọi anh là gì?] 

An Lộc: [Anh trai ạ.]  

Trình Dập: [Đừng nói nữa.]

[Không có ảnh, cũng không có khả năng chụp.] 

[Chuyện này đến đây kết thúc, không được nhắc đến nữa.] 

An Lộc: [Vậy còn chuyện kia….]  

Trình Dập: [….] 

An Lộc: [Em vô cùng thành khẩn mời anh làm anh trai của em *đáng yêu. jpg*] 

Trình Dập: [….] 

An Lộc: [Nhà em là một gia đình tràn ngập yêu thương đó, thực sự không muốn gia nhập à? Anh trai *đáng thương. jpg*]  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!