Chương 44: Tình đầu

Khi Trình Dập mười tuổi, bà nội qua đời. Kèm theo tiếng sấm đầu tiên trong tiết kinh trập năm đó, cậu mất đi người yêu thương cậu nhất trên thế gian này.

*Kinh trập: ngày mùng 5 hoặc mùng 6 tháng ba hàng năm.

Tang lễ rất long trọng, phàm là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố B này đều tới chia buồn một phen. Trình Dập theo Trình Hạo Hiên cong người cúi tạ từng tốp từng tốp người, trong đó cũng bao gồm Dư Tâm Nhu và An Bác Chi.

Ngay cả An Lộc cũng tới.

Đây là lần thứ ba cậu gặp cô nhóc.

Cô bé năm tuổi trắng hồng như ngọc tạc, gương mặt tròn trịa đáng yêu, vì từ nhỏ đã luyện hình thể, đứng ở nơi đó mang theo ưu nhã không phù hợp với lứa tuổi của mình. Ánh mắt Trình Dập nhìn cô bé tới gần rồi lại nhìn cô rời đi, không tự chủ nhìn thêm mấy lần.

Sau tang lễ, cậu từ linh đường ra ngoài, trời đã tối rồi. Mưa phùn lất phất, khiến bầu trời vốn u ám càng thêm mông lung ẩm ướt.

Dưới mái hiên ở nhà cũ treo một hàng đèn lồng trắng, lúc đầu vốn là màu đỏ, hiện giờ đổi thành màu trắng ngược lại càng sáng hơn một chút, chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô bé, sáng lấp lánh, vẫn là đôi mắt ngập nước như ngày đầu.

Trình Dập đi qua, cô bé ngửa đầu lên nhìn cậu, đôi mày mỏng thưa nghi hoặc  nhăn lại. Cô bé dường như không quen làm động tác này, đầu mũi cũng nhăn nhó theo.

Đầu mũi cao thẳng khóc đến đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.

Trình Dập thấy cô bé ngửa cổ lên rất tốn sức, cho nên ngồi xổm xuống, dùng giọng nói dịu dàng bản thân không quá quen hỏi cô bé: "Sao vậy em gái nhỏ?"

An Lộc khóc nấc từng tiếng: "Không biết ạ."

"Không biết?" Trình Dập khóc không được mà cười chẳng xong, xoa đầu cô bé, "Vậy thì sao em lại phải khóc?"

"Là cảm thấy rất khổ sở." An Lộc nâng tay lên, dùng mu bàn tay múp thịt gạt nước mắt, ồm ồm nói: "Mẹ em nói, bà nội Trình là người vô cùng vô cùng tốt, bà rất thích em. Nhưng sau này em không bao giờ gặp lại được bà nữa."

Nói rồi, đôi con ngươi tròn vo màu hổ phách lại trào ra một hàng nước mắt.

Trình Dập lấy một chiếc khăn tay trong túi áo ra, khómtrúc ở bên góc là bà nội thêu, hai mắt cũng chua sót theo.

Trước mặt cô bé cậu nhịn không khóc, dùng khăn tay lau đi gương mặt hoa lê ướt mưa của cô bé, "Bà nội thích em như vậy, nhìn thấy em khóc, bà cũng sẽ đau lòng."

Tiếng nức nở non nớt đột nhiên dừng lại, đôi mắt tròn xoe của An Lộc nhìn cậu.

Trình Dập thự sự khó có thể tưởng tượng được, cô bé so với cậu còn nhỏ hơn nhiều này, sau này làm sao trở thành vợ cậu được.

Thở dài một tiếng, cậu lại lấy mấy viên kẹo trong túi ra, bắt lấy bàn tay múp thịt của cô bé, gắng gượng nhét toàn bộ vào, "Ăn kẹo của anh trai, thì không cho phép khóc nữa được không nào?"

An Lộc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Cậu bóc một chiếc kẹo.

Tự tay đút vào miệng cô bé.

"Ba mẹ em đâu?" Cậu hỏi.

An Lộc quay đầu nhìn sau vườn một cái, "Vẫn đang ăn cơm ạ."

Trình Dập vần vò đầu cô bé, "Vậy sao em không đi ăn?"

"Em ăn no rồi ạ." An Lộc xoa bụng mình, "Anh trai có phải anh cũng ăn no rồi mới ra ngoài không ạ?"

Trình Dập dừng lại, gật đầu: "Ừ."

"Tóc anh trai đều ướt hết rồi." An Lộc phát hiện nửa người cậu còn ở ngoài hiên, giơ đôi tay nhỏ toàn thịt che lên đỉnh đầu cậu, đáng tiếc chẳng có tác đụng gì.

"Không sao." Trình Dập cười cười, "Bên ngoài lạnh, anh trai đưa em vào trong đợi ba mẹ nhé, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!