Năm Trình Dập năm tuổi, vừa mới bước ra khỏi ám ảnh từ cái chết của ba mẹ, lại nghe thấy người làm trong vườn nói, bác trai bác gái thế giao nhà họ An vừa sinh ra một cô bé, vẫn chưa được mấy ngày, muốn đính hôn từ bé cho cậu.
Nghe nói là ý của bà nội.
Năm đó đối với chuyện đính hôn cậu chẳng hiểu lắm, chỉ là từ nhỏ thường nghe thấy nhà ai với nhà ai đính hôn với nhau, hoặc là nhà gái không đồng ý, chạy trốn cùng với một tên nghèo kiết xác, hoặc là nhà trai không đồng ý, cứ nằng nặc đòi cưới ánh trăng sáng trong lòng, hoặc là sau khi kết hôn hai bên đều ngoại tình, là tình tiết máu chó thường gặp trong vòng tròn hào môn này.
Cho nên dù không hiểu, nhưng theo bản năng cậu rất chống đối với hai chữ đính hôn này.
Trình Hạo Hiên mười một tuổi còn mang theo bộ dạngkhiến người ta phiền chán, hình đã bước vào giai đoạn phản nghịch hơi sớm, nghĩ ra nhiều ý tưởng tự mình nghĩ rằng nó là đúng: "Thế này đi, chú đây đưa mày tới bệnh viện kiểm tra, nếu như con nhóc đó xinh đẹp giống bác gái, chú cảm thấy mày thu nhận cũng được."
"….." Trình Dập lườm cậu ta.
"Được được được, anh giai." Trình Hạo Hiên dùng sức vò đầu cậu.
Trình Dập vốn từ chối, nhưng khi đó cậu vẫn chưa có sự chuẩn bị để giờ giờ phút phút chống lại công lực của Trình Hạo Hiên. Vậy nên một cậu bé mười một tuổi như bông hoa đầu cành dẫn theo một cậu nhóc năm tuổi cố giả vờ già dặn, đi tới bệnh viện.
Dư Tâm Nhu nằm ở phòng bệnh bình thường, nhưng là phòng một người, khá sạch sẽ.
Trình Hạo Hiên và Trình Dập núp ở góc tường đợi tới khi hộ lý ra ngoài, mới nhón chân chạy vào phòng bệnh.
Dư Tâm Nhu mới sinh con xong, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, ngủ rất sâu, hai người đi tới trước giường bệnh cũng không thấy phản ứng.
"Này, vợ mày kia." Trình Hạo Hiên dùng tay để đo chiều dài, "Nhỏ thế, chỉ có từng này."
Sắc mặt của Trình Dập vô cùng phức tạp: "….."
Đứa trẻ trong nôi em bé mới ra đời được vài ngày, cả người đều là màu đỏ ửng, đương nhắm mắt ngủ.
Trên mặt cũng chẳng có mấy thịt, da mặt nhăn nhúm vô cùng khó coi, mũi và miệng lại quá nhỏ, giống hệt như đồ chơi.
Trình Dập nhìn cô bé, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
"Nhìn tới nhìn lui, thì chỉ có tóc là được nhất." Trình Hạo Hiên giơ tay sờ nhúm tóc trên đỉnh đầu cô bé, nhỏ giọng lầm bầm, "Mày nói xem bác gái An xinh đẹp như vậy, tại sao lại sinh ra một con nhóc xấu xí như thế chứ? Còn muốn cho nó làm vợ mày. Con bé An Mộng Nhã kia ít nhất da còn trắng, mũm mĩm hơn chút, so với đứa này thì mạnh hơn nhiều nhỉ."
"….."
"Anh thực sự đau lòng cho mày lắm." Vẻ mặt Trình Hạo Hiên tiếc nuối.
Trình Dập nhìn chằm chằm vật nhỏ trong giường em bé, mặt không biểu cảm: "Em sẽ không cưới nhóc đó đâu."
Trình Hạo Hiên quay đầu lại.
Cậu bé Trình Dập năm tuổi lạnh lùng nói: "Xấu quá rồi."
Vừa dứt lời, Tiểu An Lộc trên giường em bé dường như nghe thấy rồi, mí mắt non mềm đột nhiên hé ra.
Một đôi mắt tròn vo màu hổ phách nhìn chằm chằm cậu, chớp một cái, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Trình Dập bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm tới nỗi tim gan chấn động, mĩm môi, bực bội thì thào: "Nhìn cái gì? Anh nói rồi không bao giờ cưới em đâu."
Trình Hạo Hiên ở một bên nhìn tới nỗi khiếp hồn đảm vía, liều mạng chớp mắt với cậu, chỉ sợ tên nhãi này dọa cô nhóc kia khóc thôi.
Tiểu An Lộc ngoác miệng ra, tim gan hai người đều chạy lên cổ họng.
Cuối cùng, cô nhóc lại cười hi ha.
"Mẹ kiếp." Trình Hạo Hiên mười một tuổi không nhịn nổi bật thốt câu chửi tục của người lớn, kéo tay áo của Trình Dập: "Vật nhỏ này không phải nhìn trúng mày rồi chứ?"
"….." Trình Dập năm tuổi cảm thấy cực kì kinh khủng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!