Ngoài cửa, Trình Hạo Hiên trưng ra một nụ cười nhét lại bao thuốc vào túi, ra vẻ thở dài một tiếng, dùng sức vỗ lưng Trình Dập: "Anh thật lòng cảm ơn chú."
"…." Giờ phút này trong lòng Trình Dập có chút phức tạp.
"Anh mà thực sự theo đuổi được cô nàng kia, chậc chậc…." Trình Hạo Hiên hoảng sợ bả vai run rẩy, "Mấy em Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Tử của anh, e rằng bị gặm ngay cả xương cũng chẳng còn tí gì chăng?"
"Tội lỗi, tội lỗi."
"…. Anh có thể cút rồi."
"Cầm được đồ anh đây cần, lập tức cút luôn." Trình Hạo Hiên nói xong, kéo mở cánh cửa phía trước.
Hai người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đồng loạt quay qua nhìn.
Ánh mắt An Lộc điềm nhiên như không, lúc nhìn thấy Trình Dập đột nhiên có hơi run rẩy. Nhưng anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô trong chốc lát, rồi lập tức ngồi ra sau bàn làm việc, nhìn không ra tâm trạng thế nào.
Trình Hạo Hiên trực tiếp từ tủ bảo hiểm của Trình Dập lấy ra một chiếc chìa khóa, lúc chuẩn bị đi liếc Bạch Phiên Nhiên một cái, "Bạch tiểu thư, cần tiễn không?"
Bạc Phiên Nhiên lắc đầu, một bên vừa lau nước mắt, vừa chậm rãi đi tới trước mặt Trình Dập.
Chưa kịp nói gì, thì bị giọng nói lạnh lùng của người đàn ông cắt ngang: "Bạch tiểu thư nếu vì chuyện trong nhà mà đến, tốt nhất đừng nói gì thì hơn."
"Trình Dập, anh cứu em đi, nể tình chúng ta từng quen biết….." Đôi mắt Bạch Phiên Nhiên lã chã nước, đáng thương vô cùng nhìn anh, "Em bây giờ đã không có con đường nào khác nữa, người em có thể nghĩ tới cũng chỉ có anh mà thôi."
"Giết người đền mạng, nợ tiền phải trả, mỗi một người phạm phải sai lầm đều nên nhận được hình phạt thích đáng." Trình Dập đáp lại cô ta một ánh mắt lạnh lẽo, "Đây mới là ý nghĩa tồn tại của pháp luật. Cho nên, tôi không thể nào giúp cô được."
Bạch Phiên Nhiên ngây ngốc nhìn anh hồi lâu, mãi tới khi người kia ấn nút trên máy bàn, nói chuyện công việc với đầu bên kia, sắc mặt mới triệt để xám như tro tàn. Xoay người lại, chạy nhanh ra khỏi văn phòng.
Cánh cửa dần dần được khép lại, giọng nói bàn công chuyện của người đàn ông cũng ngừng lại, không khí trong văn phòng bỗng yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.
An Lộc cắn môi, từ trên ghế sô pha khẽ khàng dịch tới sau bàn làm việc.
Sau đó dùng tay ngoắc ngoắc vạt áo của anh.
Người đàn ông rũ mắt nhìn văn kiện trên bàn, không phản ứng lại.
Cô lại kéo ống tay áo của anh, sức lực không nhỏ, đầu ngón tay móc ra một sợi chỉ trên chất vải đắt tiền.
"Đừng làm loạn." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khác thường.
Đáy lòng An Lộc lụp bụp một cái, biết việc này không xong rồi.
Những lời ban nãy cô nói với Bạch Phiên Nhiên, anh nhất định đã nghe thấy hết.
Tuy bản thân mình không tính là làm sai gì, nhưng cô quả thực không hề giống như anh từng nói, cô gái vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, lại hơi ngốc nghếch.
Không phải loại phụ nữ mà anh thích.
Vành mắt nóng lên, cô cố nhịn, cẩn thận hỏi: "Anh Dập, anh không thích em nữa à?"
Người đàn ông nắm chặt lấy chiếc bút máy, kí tên ở dưới văn kiện, không đáp lại cô.
Sau đó cầm lấy một phần văn kiện khác.
An Lộc chưa từng bị anh xem nhẹ như thế này bao giờ, trong lòng từng lớp từng lớp ấm ức khó chịu được phủ lên, cắn chặt môi, trước khi nước mắt trào ra, cô vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Mà chưa kịp chạy được mấy bước, đột nhiên bị một luồng sức mạnh bá đạo kéo lại, mạnh mẽ va vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông. Anh túm lấy áo quần sau lưng cô, đầu ngón tay khẽ quệt qua làn da non mềm của cô, đau đến nỗi cô suýt nữa thì khóc ra tiếng.
"Muốn đi đâu? Hửm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!