Ánh nắng mai mong manh chiếu qua tấm rèm cửa sổ vào bên trong phòng, khiến căn phòng được phủ lên một tầng ấm áp.
Mí mắt An Lộc run lên, chậm rãi mở mắt ra, ý thức dần quay trở lại.
Khẽ động cơ thể, đau đớn nhức mỏi muốn chết.
"Tỉnh rồi?" Trán bỗng ấm lên, là giọng nói trầm thấp và cái hôn nhẹ nhàng của người đàn ông.
Cô nửa híp nửa mở mắt, như có như không ưm một tiếng, dường như muốn kéo chăn đắp lại, kéo kéo nhưng không còn sức. Cho nên chăn vẫn đắp hờ trên eo.
Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra, trong đầu hiện giờ nhão như một nồi cháo.
"Ngủ thêm một lát nữa nhé." Anh ôm chặt lấy người cô, khẽ vỗ lên, "Đêm qua đã mệt lắm rồi."
Đợi đã, đêm qua? Đêm…. qua…..
Trong đầu cô bỗng nổ tung một trận, dường như có thứ gì đó bên dưới nổ tung, những kí ức được vùi trong hỗn độn từng chút từng chút rõ ràng lên.
Cơ thể càng có kí ức khắc sâu hơn, xương cốt như bị tháo ra rồi ghép lại, còn có những cảm giác không thể miêu tả được.
Đúng vậy.
Đêm qua bọn họ, làm rồi.
Thực sự làm rồi.
Từ đầu đến cuối, từ buổi tối tới đêm khuya, giày vò không nghỉ.
An Lộc cứ thế bị anh ôm lấy, cả người mỗi một tấc da đều giống như bị phỏng. Cô lập tức túm lấy chăn quấn chặt lấy người mình, đôi mắt long lanh ánh nước đáng thương hề hề lườm anh một cái, vội kinh hoảng rũ xuống.
Trình Dập lại ôm cô gái quấn chặt chăn vào lòng, làn da mềm mại nõn nà khiến anh yêu thích không buông tay, hận không thể để cô mọc trên người mình.
Anh cúi đầu đụng lên mũi cô, "Đang nghĩ gì đó? Mặt đỏ như này?"
"…. Không có." An Lộc há miệng, giọng nói có chút ồm ồm.
Trình Dập nhìn cô, ánh mắt gần trong gang tấc rơi vào đáy mắt cô, giống như đại dương dưới trời đêm, muốn nuốt chửng cô vào trong bóng tối vô tận. Nhưng đáy mắt anh có ánh sáng, ánh sáng hòa tan yêu thương vô tận.
"Anh vui lắm." Anh vùi đầu vào cần cổ của cô, hơi thở nóng rực, "Cuối cùng Lộc Lộc cũng là của anh rồi." Anh ngửi ngửi, vui mừng cười khẽ, "Trên người Lộc Lộc có mùi của anh."
An Lộc bị anh cọ hơi ngứa, lại vừa xấu hổ, lầm bầm đẩy đầu anh ra ngoài, "Anh buông lỏng một chút, đừng như vậy."
"Sao vậy?" Anh mổ lên tai cô một cái, "Muốn trinh tiết của anh trai xong, thì lật mặt không nhận người?"
"…." An Lộc cắn môi, cả gương mặt muốn bốc hơi.
Người đàn ông này sao có luôn bình tĩnh nói ra những lời như vậy được chứ?
Da mặt của anh là giả hay sao?Video của buổi lễ chúc mừng lại khiến An Lộc nổi tiếng một chặp, bên dưới weibo của nền tảng gần như toàn bộ đều là bình luận khen cô.
____AWSL chị gái nhỏ này đáng yêu quá!
____Trách không được không lộ mặt, ngốc tự nhiên này, trực tiếp chọc vào điểm G rồi được không!
____Giọng nói hay quá! Mềm mại, ôi chao muốn nhéo một cái ~ nhìn có vẻ còn rất trẻ con đó
____Fan mẹ tới báo cáo, ôm con gái tui đi ~
____Fan mẹ 1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!