Một mùi hương quen thuộc tràn vào khoang mũi, cô có hơi không quen.
Quen thuộc trước kia, là mùi thơm độc đáo duy nhất thuộc về anh. Hôm nay anh dùng sữa tắm của cô, hương chanh nhẹ nhàng, sự kết hợp hoàn hảo giữa hai người trong không gian này, không phân anh
-em.
Tay của cô ấn lên bụng anh, giống như bị điện giật hơi rụt lại, cảm giác được xúc cảm đặc thù.
Cô chưa từng giống như thế này bao giờ, không hề có gì ngăn cách mà sờ đến cơ bắp của anh.
Vốn nghĩ rằng có thể có bốn múi, nhưng sự thật là, hình như là sáu múi? Hoặc là tám múi?
"Nhìn không phải là biết rồi sao." Người đàn ông khẽ cười, buông tay cô ra, xoay lại vây cô trước bệ rửa mặt, "Đồ ngốc, nhìn xuống dưới, anh trai cũng đâu có trần truồng hết."
Anh quấn một chiếc khăn tắm.
Dựa vào cơ ngực vô số lần, tám múi cơ bụng mạnh mẽ, đường nhân ngư gợi cảm kéo dài xuống dưới lớp khăn tắm không nhìn thấy được. Vì da trắng, cơ bắp của anh không phải loại khỏe khoắn màu lúa mạch như trên tạp chí, nhìn vô cùng sạch sẽ mát mẻ, cũng không hề khoa trương như như gấu. Nhưng vừa đúng đến độ khiến người ta muốn hét lên.
An Lộc nhịn không được nuốt nước miếng.
Sợ bị phát hiện, cô cúi thấp đầu xuống, cả người lùi về phía mép của bệ rửa tay.
Hơi nước trong phòng tắm nóng rực, tiếng quạt thông gió liên tục vang lên không ngừng. Ban đầu cô cảm thấy khá lạ, nhưng lúc này thì cũng quen rồi.
Đột nhiên, một tràng tiếng sôi lục bục vang lên đánh vỡ không khí hòa hợp này.
"…." An Lộc không dám tin nhìn xuống bụng mình một cái.
"Đói rồi?" Người đàn ông trước mặt cười khẽ mang theo chút giễu cợt.
An Lộc ôm lấy bụng mình, sắc mặt hơi phức tạp.
Tối nay ăn nhiều như vậy, theo lý mà nói, không thể nào đói được.
Trừ khi…..
Một sự thật mà cô không muốn thừa nhận.
Là vì nhìn anh, nhìn tới mức đói bụng……Vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng An Lộc cũng thừa nhận trong lòng quả thật cô thèm khát cơ thể của người nào đó. Dù sao phụ nữ trên thèm khát anh trên thế giới anh có ngàn vạn người, thêm một người là cô cũng chẳng nhiều.
Cô thèm khát bạn trai của chính mình, danh chính ngôn thuận đạo lý hiển nhiên.
Nhưng mà cô không ngờ tới, bản thân chuyển nhà, cũng chuyển ra một trận sóng to gió lớn.
Có người đăng một bài trên diễn đàn, chụp được ảnh cô kéo vali từ tòa nhà của giáo sư An ra ngoài, có tấm ảnh Trình Dập nhận lấy va li từ tay cô, còn có ảnh Trình Dập đơn độc nói chuyện với An Bác Chi, và tấm ảnh anh cúi người với ông.
_____Mẹ nó! Đây là tình huống gì vậy?
_____Đại biểu cầu lớp học, An Bác Chi này là ai? Rất trâu bò sao?
_____Trâu bò trong trâu bò! Khoa triết học bọn tôi không ai là không biết!
_____Khoa hóa học bọn tôi không ai biết……
_____Khoa âm nhạc của bọn tôi cũng không ai biết……
_____Đó là đại lão thực thụ khiêm tốn có được không. Trường học để cho thầy ấy một tòa nhà có giá trị văn vật lịch sử làm nghiên cứu, chính là tòa nhà trong tấm ảnh đó ~
_____(Tin ngoài lề, tổ tiên giáo sư An là thế gia quan lại ~)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!