Chương 34: Sẽ bị anh chơi chết

"……Chúc em sinh nhật vui vẻ."

Chữ cuối cùng rơi xuống trước mặt cô, tay người đàn ông bưng bánh ga tô, gương mặt đẹp trai được ánh nến chiếu vào lay động, nhưng đường nét gương mặt càng rõ ràng hơn.

Không biết là mong nhớ biết bao nhiêu ngày không gặp nhiều hơn, hay là rung động bất thình lình nhiều hơn, vành mắt An Lộc đỏ lên, đột nhiên nước mắt tràn lên, mí mắt khẽ run rẩy, chớp mắt một cái, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống má.

"Không phải chứ, khoa trương thế?" Dư Triệu Nam ở một bên nói vào.

Đôi mắt ướt nhẹp của An Lộc lườm anh ta, giọng nói ồm ồm: "Dư Triệu Nam, sao anh không làm chó nữa?"

Dư Triệu Nam đấm vào trán cô một cái, "Con nhóc chết bầm thèm đòn đúng không?"

An Lộc sờ đầu, lại tặng cho anh ta một cái trợn trắng mắt.

Tên này mỗi lần động tay trông thì như giả vờ nhưng lại cực kì đau.

"Lộc Lộc, ước đi."

Người đàn ông bưng bánh ga tô mở miệng, cả người An Lộc liền biến thành thỏ nhỏ dịu dàng nghe lời.

Cô chắp hai tay rồi nhắm mắt lại, lúc sau mở mắt ra, phồng hai má lên thổi tắt hết nến trên bánh.

Cả phòng khách bỗng sáng lên.

Trên bánh ga tô được trang trí một tầng xoài, mấy quả nho, bên ngoài điểm xuyết hoa baby, là phong cách đơn giản mà cô thích nhất, phối màu thuần khiết không vết bẩn.

Chiếc nến hình sao năm cánh ở trung tâm, bên cạnh còn có một tấm card.

An Lộc cẩn thận từng chút một lấy tấm card ra.

[Khắp trời sao là em, đại dương ánh sao ngoài tầm với.]

Là bút tích như nước chảy mây trôi của anh, nét chữ dịu dàng, mỗi một nét gạch đề cứng mà có lực.

An Lộc quay đầu lại, đụng phải đôi mắt sâu thẳm mang theo nụ cười, suýt chút nữa thì không nhìn ra được.

Đáy lòng tản ra từng vòng ngọt ngào, một một ngóc ngách đều là ấm áp sáng lên.

"Xin hỏi chúng tôi có thể không ăn cơm chó không? Có người phá vỡ phong cảnh đề nghị, "Ăn bánh ga tô được không nào?"

"Tới đi, ăn bánh ga tô." Trình Dập đi tới bên phải An Lộc, mở túi lấy dao cắt bánh nhét vào tay cô.

An Lộc đang do dự xuống dao từ chỗ nào, đột nhiên tay bị người nắm chặt.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, một tay vòng qua eo cô ấn lên mép bàn, một tay còn lại nắm lấy tay phải không biết nên làm thế nào của cô, cắt chiếc bánh kem thơm ngọt lan ra bốn phía.

Quần chúng lục tục chia nhau bánh ga tô, thức thời rời khỏi hiện trường nhét cơm chó bốc lên mùi chua này.

Phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ. Ghế được ghép vào với nhau, An Lộc dựa vào trong ngực anh, hai người đút cho nhau ăn.

"Ban nãy ước gì vậy?" Trình Dập hỏi cô.

An Lộc lắc đầu: "Không thể nói."

"Lặng lẽ nói." Anh ghé tai tới sát bên miệng cô, "Em biết, anh biết, trời không biết đất không biết."

"….." An Lộc giơ tay đẩy đầu anh ra chỗ khác.

Trình Dập không biết làm sao cười cười, đành phải từ bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!