Chương 31: Vợ sinh đó

Về tới nhà, phòng bếp đang chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi An Lộc xếp gọn va li vào chỗ, lúc xuống lầu đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi.

Canh sườn măng trúc, mùi vị mà dì giúp việc trong nhà nấu khác hoàn toàn so với bên ngoài bán, có thể khiến con sâu tham ăn trong bụng cô thức giấc.

An Lộc đang định chạy vào phòng bếp ăn vụng, bị Dư Tâm Nhu ngăn lại, "Đợi thêm chút nữa là xong rồi, tránh cho ba con lại nói không có quy củ."

"….Ồ."

Lúc ăn cơm, giáo sư An đột nhiên hỏi: "Con với tên nhóc kia, lần này là nghiêm túc?"

An Lộc ngây người, mái mới phản ứng được là đang hỏi mình, "A" một tiếng.

"A cái gì? Hỏi con đấy." Giáo sư An nghiêm túc nhìn cô, "Đính hôn rồi đòi lui hôn, bây giờ lại dính chung một chỗ, coi trưởng bối chúng ta là khỉ mà đùa bỡn sao? Tên nhóc kia rốt cuộc là chuyện gì?"

"Không phải đâu ba ơi. Lúc đó là con muốn chia tay, người đừng trách anh ấy." An Lộc dùng đũa lùa cơm, "Trước kia cảm thấy không phù hợp, nhưng mà bây giờ….. Con rất thích anh ấy."

Vẻ mặt của giáo sư An cũng không hòa hoãn chút nào:  "Vậy tình huống của cậu ta là thế nào? Cậu ta đối xử tốt với con không?"

"Rất tốt ạ." An Lộc gật đầu, "Vốn là anh ấy theo đuổi con. Ba à người đừng lo lắng nữa, chúng con rất tốt."

Ánh mắt sắc bén của giáo sư An nhìn chằm chằm cô mấy giây, hốc mũi hừ ra một tiếng, "Ăn cơm."

"Ồ."

"Hai đứa yêu đương ba không có ý kiến." giáo sư An ăn được mấy miếng cơm lại nói, "Nhưng kì nghỉ hè này, con ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng bà ngoại cho ba, tiện thể chuẩn bị thi nghiên cứu, đừng có hòng đi tìm tên nhóc thối kia."

"…." An Lộc bỗng dài mặt ra.

Cái này mà gọi là không ý kiến à? Ngài chỉ thiếu nước trực tiếp cầm gậy đánh uyên ương thôi đó!

"Chồng à, điểm này anh có hơi quá đáng rồi đó." Thực sự Dư Tâm Nhu không nhìn nổi nữa, đứng lên nói mấy lời công bằng, "Người trẻ người ta nói chuyện yêu đương, đang tốt lành lại không cho gặp mặt, anh đây là cố tình đâm thọc đúng không?"

Giáo sư An: "Anh làm gì có."

Quý bà Dư cười lạnh một tiếng: "Vậy được, em đột nhiên nghĩ tới, hè này thành phố S bên kia mở thêm tiệm chi nhánh, vừa đúng dịp lâu rồi em không tới thành phố S rồi, lần này em tự mình phụ trách, tiện thể gặp gỡ mấy cô bạn thân một chút."

"…."

"Em bận lắm, nên anh không cần tới tìm em, tới cũng không rảnh để ý đến anh đâu."

Giáo sư An:???

An Lộc cúi thấp đầu, không nhịn được thầm cười trộm.Thực ra, gân cốt của bà ngoại vẫn còn khỏe khắn, An Lộc ở cùng bà, thi thoảng có thể lên phố.

Chẳng qua giáo sư An quá thận trọng, khăng khăng bắt cô đưa theo vệ sĩ và giúp việc. Điều này đối với An Lộc mà nói chính là tình hình không quá lý tưởng.

Kế hoạch âm thầm gặp nhau cũng hỏng bét.

"Bà ngoại, mấy bộ này đều không tệ, chúng ta mua đi ạ."An Lộc mang theo thẻ của giáo sư An, cực kì có khí thế.

Bà ngoại lắc đầu: "Mua nhiều như vậy để làm gì? Mặc không hết thì đã vào quan tài rồi."

"Bà ngoại, bà đừng nói như thế, bà còn phải sống lâu trăm tuổi nữa." An Lộc ngồi xổm trước mặt bà ngoại, mở đôi mắt to tròn, đáng thương nhìn bà, "Không phải bà nói muốn thấy cháu kết hôn sao?"

"Phải phải phải, bà không chỉ muốn thấy Lộc Lộc kết hôn, còn muốn bế chắt ngoại nữa." Bà ngoại cười hì hì xoa đầu cô, "Khi nào để bà ngoại gặp bạn trai con đây?"

"Có bạn trai chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!