Thẻ vào cổng tiểu khu là do Thẩm Tư Tư đưa cho cô, An Lộc thuận lợi không bị ngăn cản đi vào.
Mãi tới trước khu biệt thự.
Ông chú bảo vệ ngăn cô lại: "Cô gái, bên này không được tùy tiện ra vào. Cháu tìm ai?"
"Tìm Trình Dập." An Lộc đỏ mắt, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Ông chú hơi mềm lòng, nhưng cũng không thể nào vi phạm nguyên tắc được, tiếp tục hỏi: "Cháu là gì của cậu ấy?"
An Lộc nghĩ ngợi, nói: "Em gái."
"Đừng đùa nữa cô gái, mười cô gái tới đây có tám người nhận là em gái cậu ấy, còn hai người to gan khác nhận là bạn gái của Trình thiếu, cháu đó, đừng nháo ở chỗ này nữa." Ông chú phất tay, "Về nhà đi, hả?"
"Chú ơi, cháu thực sự là em gái anh ấy mà." An Lộc đanh thép nói, "Không tin cháu gọi điện thoại cho anh ấy."
"Được, vậy cô gọi một cuộc điện thoại." Ông chú dáng vẻ không quá để tâm.
An Lộc cầm điện thoại gọi đi, mở chế độ rảnh tay, chỉ nghe thấy bên kia truyền tới giọng nói cứng nhắc lạnh băng của tổng đài: "Xin chào, số điện thoại mà bạn vừa gọi hiện đang tắt máy."
"…."
"Cô gái." Ông chú tận tình khuyên bảo, "Nghe chú khuyên một câu, ngoan ngoãn về nhà đi."
"Nhưng mà….."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, chú thấy cháu xinh đẹp thế này nên không đuổi đi, còn nháo lên nữa thì không hay đâu."
An Lộc cắn môi, lùi ra sau hai bước.
Vừa muốn xoay người rời đi, nghe thấy người đằng sau gọi tên cô: "Đàn em An Lộc."
Cô quay đầu, nhìn thấy một nam sinh dáng cao, trong ấn tượng của mình hình như chưa từng gặp người này.
Cô nghi ngờ chớp mắt, hỏi: "….. Anh nhận ra em?"
"Anh là bạn học của Trình Dập." Nam sinh đi tới trước mặt cô, cười nói, "Em tới tìm cậu ta?"
An Lộc gật đầu: "Vâng."
"Vậy vừa đúng lúc, anh tới đưa thẻ ra vào cho cậu ta, không cần vào nữa." Nam sinh lấy một tấm thẻ trong túi quần, "Em giúp anh đưa cho cậu ta đi, thuận tiện giúp anh nói một tiếng cảm ơn."
"Ồ, được ạ." An Lộc mơ hồ nhận lấy.
Đợi người rời khỏi, cô mới nhớ ra quên mất không hỏi anh ta tên gì.
Có thẻ vào cửa, An Lộc lững thững bước vào khu biệt thự, ông chú kia vô cùng nhiệt tình chỉ đường.
Đợi tới cổng biệt thự nhà Trình Dập, cô lại gọi thêm một cú điện thoại nữa, vẫn đang tắt máy, ấn chuông cũng không có người đáp.
Cho nên chỉ đành dùng thẻ mở cửa ra.
Biệt thự bên này đều là mô hình căn hộ nhỏ, kết cấu không có gì phức tạp, bước vào là một tòa nhà có vườn hoa phong cách châu âu, góc trống bên trái có đỗ một chiếc Aston martin màu xanh ngọc. Cô lại quẹt thẻ thêm một lần nữa, sau đó dừng ở huyền quan cởi giày ra, chân trần bước vào trong.
*Huyền quan: là khoảng cách giữa cửa và phòng khách, đa số đều để tủ giày và phòng vệ sinh chung ở khoảng cách này.
Tuy đây là lần đầu An Lộc tới nhà Trình Dập, nhưng không hề lạ lẫm. Bạch Cảnh Nghiêu cũng đăng không ít ảnh bọn họ tụ tập lên mạng, bối cảnh đều là nhà Trình Dập.
Nơi này tuy không được tính là nhà, chỉ là nơi ở tạm thời trong thời gian đi học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!