Chương 26: Có nhớ anh trai không?

Nhưng đáng tiếc tất cả đều đã muộn mất rồi, cô tỉnh ngộ quá chậm, mà anh cũng không còn ở chỗ cũ đợi cô nữa.

An Lộc không nói không rằng đi tắm, leo lên giường, giấu mình trong ổ chăn.

Mở dòng thời gian ra, bài thứ ba chính là Đỗ Thấm Như vừa đăng lên tối nay.

[Thế giới hai người *Thẹn thùng. jpg*]

Bên dưới đính kèm một tấm ảnh, là vật trang trí mạ vàng trong phòng khách nhà Trình Dập.

An Lộc tức đến độ gỡ luôn ứng dụng wechat ra khỏi điện thoại, nhét tai nghe lên tai, nghe một đêm tài liệu nghe.Ngày tháng thất tình không dễ chịu, nhất là trừ cô ra, trong tình trạng chẳng còn ai biết đến cả.

Ngày 20/5, Tô Tĩnh Nhàn và Phương Lan Nhân đều nhận được lời tỏ tình, ngay cả Thẩm Tư Tư cũng bảo tin nhắn cho cô, nói chính thức ở bên Bạch Cảnh Nghiêu rồi, Đa Đa có ba rồi.

An Lộc không muốn tham dự vui vẻ của bọn họ, một mình tới công viên rừng cây đạp xe đạp cả buổi chiều.

Lúc quay về đã hơn chín giờ tối rồi.

Bên cạnh cây long não dưới lầu, có người đàn ông cao ráo đứng đó. Tuy đứng ngược sáng không nhìn rõ mặt mũi ra sao, nhưng tư thế đứng phóng khoáng thoải mái kia, hơi hất đầu lên, ánh đèn phác họa gương mặt, khiến người ta quen thuộc vô cùng.

Bước chân An Lộc hơi dừng lại, hô hấp nghẹn lại.

Người đó dường như phát hiện ra điều gì, quay đầu lại, một giây sau, cặp chân dài kia rảo bước về phía cô.

An Lộc đứng ngốc ở một chỗ, nhìn anh.

Mái tóc ngắn sạch sẽ linh hoạt, không có tóc mái, giống hết dáng vẻ quy phạm thời cấp ba.

Nhưng cho dù kiểu tóc chẳng có gì đặc biệt, phối với gương mặt đẹp trai bất phàm này, vẫn khiến người ta rung động vạn lần.

"Đã lâu không gặp." Anh nhếch môi lên, ngón tay cái nhét vào trong túi quần, vẻ mặt nhẹ nhõm khoan khoái, "Có nhớ anh trai không?"

"…." An Lộc cắn môi, rũ mắt xuống không nhìn anh nữa.

Lúc này anh càng thoải mái nhẹ nhàng, đáy lòng cô càng trầm trọng.

Trước mặt là Trình Dập, trong đầu nghĩ tới là, toàn bộ đều là gương mặt xinh đẹp như hoa của Đỗ Thấm Như.

"Sao vậy cô nhóc?" Anh giơ tay xoa đầu cô, "Gặp anh trai rồi, cười cũng không cười một cái?"

Trong lòng giống như có rất nhiều lời, nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Cô nghiêng đầu tránh đi, hỏi bằng giọng nói khô khốc: "Gần đây anh…. rất bận à?"

"Ừ." Trình Dập gật đầu, "Anh xin lỗi, sau này không thế nữa."

"Không sao." Vẻ mặt của An Lộc rất bình thản, "Sau này cứ, cứ như vậy đi."

Trình Dập ngây người, nhất thời không phán đoán được ý của cô là gì.

An Lộc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc nói: "Em biết anh có việc mình cần làm, không cần lãng phí thời gian chăm sóc em. Cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh quãng thời gian vừa qua, sau này, anh vẫn nên quan tâm người khác đi."

"….. Ý em là gì?" Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông hơi động.

An Lộc vội cúi đầu xuống, "Em vừa nói rồi."

Trình Dập nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ đang cúi xuống, bờ môi mím lại, trái tim nghẹn lại, âm thanh khàn đi hỏi: "Em tức giận à?"

"Mới bắt đầu có hơi tức giận." An Lộc có gì nói nấy, "Chẳng qua sau này em nghĩ thoáng ra rồi, chẳng có gì để tức giận hết. Dù sao, em cũng chẳng có ý gì khác với anh. Anh muốn ở cùng ai, cũng chẳng liên quan gì tới em cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!