Chương 22: Tôi đang theo đuổi cô ấy

"Ôi mẹ ơi! Tớ không nhìn nhầm chứ? Cậu mau nhéo tớ một cái có xem có phải tớ đang mơ không…"

"Đậu má, trợ lý lớp của chúng là lại là hotboy của trường???"

"Đây là vận cứt chó gì thế!"

Đám người đằng sau mồm năm miệng mười, An Lộc dứt khoát giấu mặt đi.

Trình Dập không lên tiếng, Đỗ Thấm Như dặn dò mọi người các hạng mục cần chú ý xong, tài xế lái xe bắt đầu đi.

Lúc An Lộc ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc Trình Dập ngồi xuống, ngay hàng phía trước cô, đang nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ Thấm Như.

Mặt An Lộc chẳng biểu cảm gì nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đắng chát khó nói.

Cô nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng thi thoảng truyền tới giọng nói đè thấp của Đỗ Thấm Như phía trước. Chẳng nghe rõ Trình Dập có đáp lời hay không, cũng chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng lại giống như một móng vuốt cào vào trong lòng, hơi ngứa, nóng nảy.

Ngay sau đó, Đỗ Thấm Như hỏi tới mất vấn đề chuyên ngành, Trình Dập chậm chạp trả lời, thái độ cũng khá tốt.

An Lộc không tự giác chu miệng lên, đột nhiên cảm thấy tư thế ngồi rất không thoải mái, hơi vặn người, cẳng chân duỗi ra trên lối đi nhỏ hẹp giữa hai hàng ghế, vô tình đạp vào lưng ghế hàng phía trước.

Cô hít sâu một hơi, cẩm thận từng tí đợi động tĩnh ở phía trước.

Mãi lâu sau, một cái rắm cũng chẳng có.

Tiếng nói chuyện cũng dừng lại.

Nhưng điện thoại lại rung lên một cái.

Trình Dập: [Còn khỏe không?]

An Lộc đọc qua cũng chẳng thèm giả nhời.

Anh lại gửi thêm một câu: [Nếu không thoải mái, thì ngồi lên phía trước.]

Nội tâm An Lộc khẽ hừ một tiếng, vẫn không để ý.

Cô gái bên cạnh cô vỗ vỗ cô, dịu dàng nói: "An Lộc, có thể đóng cửa sổ lại không? Có chút lạnh đó."

"….Ồ, được." An Lộc ngập ngừng một lúc, song vẫn đóng cửa lại.

Mà cơn gió bên ngoài ngừng lại, mùi trong xe khiến dạ dày cô quặn lên đầu.

"Có phải đàn em say xe không?" Đỗ Thấm Như quay đầu lại hỏi.

An Lộc gật đầu, sắc mặt không được tốt lắm: "Vâng."

"Ngồi lên hàng trước đi, chị đổi chỗ với em." Đỗ Thấm Như đứng dậy.

An Lộc ngây người, không dám tin: "Có thể không ạ?"

"Không sao đâu, chị không say xe, em ngồi hàng trước sẽ thoải mái hơn chút." Đỗ Thấm Như cười nhìn Trình Dập, "Nếu mở cửa sổ, đàn anh cũng sẽ không sợ bị lạnh, có đúng không đàn anh?"

"…." Vốn dĩ tâm trạng còn đang tốt đẹp, nửa câu sau lại có chút ứ đọng.

Cũng phải, người ta là đàn anh đàn em cùng khoa với nhau, đương nhiên quan hệ sẽ thân mật hơn rồi.

"Tớ đây." Trình Dập cũng đứng dậy, "Em ngồi chỗ anh này."

An Lộc buồn bực nói cảm ơn, đổi tới vị trí sát cửa sổ hàng thứ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!