Chương 20: :anh trai còn rất trẻ, em không thử thì làm sao biết được?

An Lộc dùng sức phản kháng, trong miệng phát ra tiếng ư ư kháng cự, mà sức lực của người đàn ông kia thực sự quá lớn, lại mạnh mẽ ghì chặt cô vào lòng, hai đùi kẹp chặt lấy cô, không thể nào động đậy nổi.

Bờ môi bị chà đạp không hề lưu tình, cô hơi hé mắt ra nhìn, thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Hàng mi dài, che kín đôi mắt đang nhắm chặt, khóe mắt hẹp dài đó run rẩy không quá rõ ràng, anh hôn cực kì bá đạo nhưng rất đỗi nghiêm túc, theo đó là hơi thở gấp gáp, dường như đang đè nén gì đó, nhưng lại không cách nào khắc chế mà thả từng chút từng chút ra ngoài.

Dán lên khiến hai má cô nóng rát, nhiễm lên màu diễm hồng khi say rượu, trông rất mê hoặc câu người.

Trái tim run rẩy dữ dội, tinh thần cô hoảng hốt, động tác kháng cự không tự giác mà yếu đi.

Trong lúc cô thất thần, bị nhân lúc đó mà thâm nhập vào sâu hơn càng đòi lấy điên cuồng hơn.

An Lộc cảm thấy bản thân sắp tắt thở rồi, thiếu ô xy khiến não bộ dường như không cách nào suy nghĩ được nữa, chỉ có thể dùng một chút sức lực cuối cùng, theo bản năng, cắn lên môi anh một cái.

Vì nguyên nhân do cồn, qua vài giây người đàn ông mới cảm thấy đau, vội vã buông môi cô ra.

Đôi mắt sáng như sao mở ra, mờ mịt mấy phần say, một chút triền miên, còn có vài phần đau đớn âm ỉ.

Ánh mắt ảm đạm, nhưng lại có ánh nước hiếm hoi.

An Lộc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Trình Dập trong ấn tượng, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là dịu dàng, nhưng trước giờ đều là cao quý nhã nhặn, kiêu ngạo hơn người.

Mà giờ phút này đứng trước mặt cô, không hiểu ra sao mà hôn cô một trận, người đàn ông đỡ lấy bờ vai đang run rẩy của cô, nhìn có vẻ vô cùng….. yếu đuối.

"Anh Dập." Cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn. "Anh làm sao vậy?"

So với việc bỗng nhiên bị đoạt mất nụ hôn đầu, cô lại càng đau lòng vì dáng vẻ này của anh hơn.

Trình Dập đột nhiên ôm cô vào trong ngực, đầu vùi sâu xuống dưới, áp sát vào bờ tường lạnh lẽo, nói: "Anh trai bị ốm rồi."

An Lộc ngây người, "hả" một tiếng. Cũng không biết là kinh ngạc hay là chất vấn.

"Quá nhớ em, nhớ đến nỗi trái tim cũng bị ốm luôn rồi."

Trình Dập hôn lên đỉnh đầu cô, tham lam dừng lại trên mái tóc mượt mà của cô, dùng gò má khẽ cọ nhẹ lên trên, giọng nói vừa như uống quá chén nhưng vô cùng nghiêm túc.

"Mấy ngày nay em cũng không thèm để ý đến anh, còn ở cùng tên nhóc kia nữa, có phải em thích cậu ta không?"

Đột ngột thế này, là trạng thái khiến người ta không thể nào đỡ nổi, cả người An Lộc cương cứng trong lòng anh, một chữ không thể nói ra miệng được.

"Nhưng mà anh thích em, làm sao bây giờ?" Trong câu nói của anh mang theo chút nghẹn ngào, "Chúng ta quay lại được không?"

An Lộc ngây ngốc im lặng, anh vẫn tự mình tiếp tục, giống như đang nói với chính mình: "Quay trở về như trước khi chia tay, nếu thực sự không được, thì chính là ngày hôm đó. Anh sẽ không đồng ý chia tay, anh nhất định đối xử với em thật tốt."

"Em nói em thích nam sinh cùng tuổi, vậy anh cũng không tính là già chứ?" Anh khẽ cười một tiếng, "Anh trai còn rất trẻ, em không thử thì làm sao biết được?"

Cô nhìn anh, trong đầu vô số ý nghĩ vụt qua, nhưng không bắt được một cái nào.

"An Lộc." Anh nâng cằm cô lên gọi tên cô, vành mắt đỏ ửng.

Trong đầu An Lộc vẫn còn rối tung không ngừng, cuối cùng từ cổ họng cũng nặn ra được một tiếng như muỗi kêu: "Vâng."

"Thực ra anh căn bản chẳng muốn làm anh trai của em, trừ nguyên nhân lần trước, còn có, "Anh hơi dừng lại, ngón tay sờ lên núm đồng tiền trên mặt cô, "Anh thích em, anh không muốn triệt để mất đi tư cách này."

Anh hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi cô: "Em còn bằng lòng bên cạnh anh không?"

Thời gian trôi qua vô cùng chậm, mỗi một giây đối với anh mà nói đều vô cùng gian nan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!