Chương 19: BÁ ĐẠO ĐOẠT LẤY HƠI THỞ CỦA CÔ

Bàn phím gọi đi vẫn chưa ấn xuống, tiếng bước chân của người sau lưng đột nhiên tăng nhanh hơn, pháng phất như sắp tới gần cô rồi.

An Lộc bị dọa tay run cầm cập, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất.

Trong một lúc đầu như nứt ra, cô hoảng sợ xoay người, chỉ thấy một cái bóng như ma quỷ dừng bên cạnh, thuận theo đó cúi người cầm lấy điện thoại của cô.

Điện thoại không hề chia năm xẻ bảy như trong tưởng tưởng, hoàn toàn chửng tổn hao gì nằm gọn trong lòng bàn tay dày rộng, lại lên trên thêm chút là một ống tay áo sơ mi trắng.

An Lộc khiếp đảm ngẩng đầu lên, trong bóng đêm nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc kia, suýt chút nữa thì khóc ngay tại chỗ.

Đôi mắt đỏ hồng, hốc mũi chua sót, sụt sịt gọi: "Anh làm cái gì thế? Dọa chết em rồi!"

Người đàn ông khua khua điện thoại, sắc mặt còn khá bình thường, chỉ có giọng nói buồn bực: "Sợ em giữa đường bị yêu quái tha đi."

An Lộc nhận lấy điện thoại, vì lúc trước bị lạnh nhạt mà có hơi ấm ức, lầm bầm nói: "Ai cần anh lo."

"Em cho rằng anh muốn lo cho em lắm à."Trình Dập nhét điện thoại vào túi cô, bước vượt qua cô đi về phía trước. "Cô nhóc không có lương tâm."

An Lộc hậm hực đi đằng sau anh, hai người cả đoạn đường không nói chuyện. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Đến ngã rẽ vào ký túc xá, An Lộc đi nhanh hơn, chốc lát đã vượt qua anh chạy vào cổng.

Trình Dập dừng bên bồn hoa ảm đạm, hô lên với cô: "Quay lại."

Nội tâm An Lộc không thèm để ý đến anh, nhưng mà đôi chân không nghe lời gì hết, lại ngoan ngoãn quay lại.

Cách khoảng một mét nhìn anh, đôi mắt ngân hạnh màu hổ phách sáng lên ánh sáng quật cường: "Còn có việc gì nữa?"

Trình Dập nhìn cằm cô nhóc phồng lên như trái bòng, có chút buồn cười.

Anh lấy một thứ trong túi ra, đồng thời kéo tay cô, lấy thứ lạnh lẽo kia đeo lên cổ tay cô.

Bàn tay ấm nóng của người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, đầu ngón tay hơi thôi ấn lên mặt đồng hồ.

"Quà năm mới." Anh buông tay cô ra, khóe miệng chứa nụ cười nhàn nhạt, "Tuy có muộn một chút, nhưng mà em không được tức giận. Vì em chọc anh tức giận trước đó."

"…." Hừ.

"Em muốn anh phải làm thế nào? Hửm?"Anh thở dài, lòng bàn tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, "Đào tim móc phối đối tốt với em, chỉ một câu nói mà muốn đẩy anh ra, em thực sự không có lương tâm à?"

Quãng thời gian này anh thực sự cảm thấy mình bị điên rồi.

Môi lần nghĩ đến cô nhóc này bình tĩnh hòa nhã nói với anh phải duy trì khoảng cách, cả người như đạp phải mìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Anh chỉ có thể dùng lạnh lùng đè phẫn nộ trong lòng mình xuống.

Nhưng tức giận thì tức giận, cô là bảo bối anh hận không thể hòa vào trong xương máu của mình, làm sao có thể nhẫn tâm không lo cho cô đây?

"Không phải đâu." An Lộc cắn môi, "Xin lỗi, nhưng mà em không muốn đẩy anh ra, chỉ là cảm thấy, ở trường phải chú ý một chút, dù sao…."

"Anh biết." Trình Dập nghiêm túc nhìn cô, "Anh sẽ không để bọn họ nói linh tinh trên diễn đàn nữa, còn những cái miệng nhạt nhẽo kia anh chẳng thể chặn lại được, sau này anh sẽ chú ý, em không cần phải quá áp lực trong lòng."

"Vâng." An Lộc gật đầu, giơ cổ tay trái lên, sờ sờ mặt đồng hồ nhẵn nhụi, "Cái này bao nhiều tiền vậy ạ?"

"Tám mươi triệu."Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc:!!!!

"Trêu em thôi, không cần tiêu tiền, là đồ anh sư tầm." Trình Dập cười cười, "Anh thấy nó rất hợp với em, nên tặng cho em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!