An Mộng Nhã khóc chạy đi.
Lúc Trình Dập đi tới, An Lộc vẫn đứng ngốc ở chỗ cũ.
Anh kinh ngạc đầu mày nảy lên, khẽ cười: "Đều nghe thấy rồi?"
An Lộc mím môi, gật đầu: "Vâng."
"Đi thôi." Trình Dập khoác lên vai cô, đẩy người về phía trước, "Chắc sắp ăn cơm rồi, hôm nay có món măng em thích ăn đó."
An Lộc: "…."
Trình Dập quay đầu lại, thấy cô đang bí đầu bí óc chẳng để ý người, hỏi: "Tức giận?"
An Lộc lắc đầu. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trình Dập xoa đỉnh đầu cô: "Vì anh bắt nạt chị của em?"
"Không có," An Lộc nhỏ giọng nói, "Anh cũng đâu bắt nạt chị ấy."
"Ồ." Trình Dập cười vừa dịu dàng lại tùy ý, "Em gái nhỏ rất hiểu chuyện đó."
"Em biết." An Lộc hơi giương đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, "Anh như vậy là muốn tốt cho chị ấy."
Muốn từ chối mà không từ chối, chơi đùa người ta mới là đàn ông cặn bã.
Tuy Trình Dập nói chuyện hơi khó nghe, nhưng càng không giữ mặt mũi, An Mộng Nhã mới càng chết tâm.
"Nói không tới việc vì tốt cho cô ta, anh chỉ muốn không bị cô ta tới làm phiền nữa." Trình Dập cười nói.
An Lộc mím môi, muốn nói lại thôi.
Trình Dập nhìn cô: "Sao thế?"
"Thì…." Cô khựng lại, từ cổ họng nặn ra từng chữ, "Ban nãy anh mới nói, anh thích…. cái đó…."
"Tùy tiện nói mà thôi." Trình Dập xoa đầu cô, "Đi thôi."
"….Ồ." An Lộc bị anh xoa đầu lắc qua lắc lại.
Trong lòng giống như thởi phào một hơi, lại như có thứ gì đó đắng chát nổi lên, mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.
Lúc hai người về tới phòng khách, Dư Tâm Nhu đang nhận điện thoại của lái xe, nói An Mộng Nhã muốn về.
"Vậy đưa nó về trước đi." Dư Tâm Nhu trầm mặt nói. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Không có An Mộng Nhã, không khí trên bàn ăn ngược lại hòa hợp hơn rất nhiều.
An Lộc nhìn qua người trong phòng một lượt, nghi hoặc hỏi: "Tứ thiếu đâu ạ?"
Cả ngày hôm nay lại không hề trông thấy Trình Hạo Hiên.
Vừa nâng mắt lên, thì va phải ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của người đàn ông, An Lộc tránh không kịp cả người như bị đụng một cái.
Mặt ông cụ Trình từ ái nhìn cô nói: "Nó với ba nó ra nước ngoài nghỉ lễ rồi."
"Ồ." An Lộc gật đầu, không dám nhìn vẻ mặt của Trình Dập nữa.
Sau khi uống xong trà chiều, cả nhà An Lộc rời khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!