Đối diện là bạn học Lưu vóc người không tính là cường tráng cho lắm, mắt thường có thể nhìn ra. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc không quá xác định thứ mình vừa nghe được, chậm chạp chớp chớp mắt.
Mãi đến khi đôi mắt hoa đào dụ hoặc của người đàn ông bên cạnh cong lên, dùng giọng nói nhẹ nhàng mê hoặc như vậy, nhắc nhở cô lần nữa: "Bóc mệt rồi, giúp anh lau mồ hôi."
"…."
Ngay trước mặt Lưu Nhất Minh, mặt An Lộc đỏ rực cả lên.
Ăn cơm xong, tạm biệt với Lưu Nhất Minh, Trình Dập đưa cô về tới dưới lầu ký túc xá, đưa ly trà sữa trong tay cho cô.
"Gần đây phòng làm việc của thầy hướng dẫn anh không có người, em qua đó ôn tập đi."
trong đầu An Lộc lóe lên, dùng sức gật đầu.
"Qua chỗ anh thì mỗi sáng không cần dậy sớm như vậy nữa." Biểu tình Trình Dập không thể nghiêm chỉnh hơn được nữa, dường như hoàn toàn là lo nghĩ cho cô, không có một chút lòng riêng nào vậy.
An Lộc lắc đầu: "Không sao ạ, Lưu Nhất Minh…."
"Em còn có mặt mũi bảo cậu ta chiếm chỗ giúp em hàng ngày sao?" Trình Dập lạnh lùng cắt ngang, "Em cũng có phải là bạn gái cậu ta đâu."
An Lộc cắn môi, trong lòng vẫn có chút băn khoăn: "Vậy cũng không thể làm phiền anh chứ, tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, không tốt lắm…."
"Sao lại không tốt, giáo sư Lý không có đó, phòng làm việc đều là anh sử dụng." Anh nhếch lông mày lên, dường như không vui nói: "Không thể làm phiền anh trai, nên em đi làm phiền người đàn ông khác?"
"…."
Trình Dập không để cho cô có cơ hội từ chối nữa, xoa đầu cô: "Quyết định vậy đi, sáng mai anh đợi em."
An Lộc: "Ồ."Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Về đến ký túc, wechat nhận được tin nhắn của Lưu Nhất Minh: [An Lộc, sáng mai tớ mua bữa sáng giúp cậu nhé, cậu có thể ngủ thêm một lát.]
Nghĩ tới việc bị Trình Dập ép đến phòng làm việc ôn tập, cô lại thở dài một tiếng, gõ chữ: [Không cần đâu, thời gian này làm phiền cậu quá. Ngày mai tớ không tới phòng tự học, cậu không cần chiếm chỗ giúp tớ nữa.]
Lưu Nhất Minh: [Không tới phòng tự học vậy đi đâu? Không phải cậu ở ký túc học không vào à?]
An Lộc: [Anh trai đưa tớ đi tự học, cậu không cần lo lắng, cảm ơn nha.]
Lưu Nhất Minh: [Vậy được rồi.]
Đối phương không gửi tin nhắn tới nữa, An Lộc chẳng biết tại sao nội tâm cứ cảm thấy kì lạ kiểu gì.
Ngày thứ hai, An Lộc ngủ đến khi tự tỉnh, lục tìm điện thoại, đã tám rưỡi rồi.
Trong wechat có tin nhắn Trình Dập gửi đến từ lúc hơn sáu giờ: [Dậy rồi thì nói một tiếng.]
Cô dụi mắt, trả lời: [Em dậy rồi.]
Trình Dập: [Ừ, trực tiếp qua đây đi, sách chuyển giúp em rồi, bữa sáng cũng mua luôn.]
An Lộc có chút được chiều mà lo sợ.
Cô ngồi ở đầu giường ngẩn người một lúc, sau đó vươn vai ngáp một cái thật dài, thanh tỉnh hẳn, xuống giường làm vệ sinh cá nhận.
Trước khi ra ngoài, đơn giản trang điểm nhạt một cái. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Thân là một sinh viên mới vừa trải qua nửa học kỳ, An Lộc vẫn là lần đầu tới dãy nhà văn phòng, trên đường gặp phải người khác, cứ xúc động giống hồi cấp ba chào thầy cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!