Chương 13: (Vô Đề)

"Những chuyện giống như hai nhà liên hôn thế này rất phức tạp." An Mộng Nhã bày ra vẻ mặt sầu khổ nói, "Nhất là gia tộc như nhà họ Trình, cô mà không thông minh một chút, gả sang đó bị người ta gặm đến xương cũng chẳng còn."

An Lộc tiếp tục gật đầu: "Chị nói đúng lắm."

"Tuy cô với Trình Dập đã chia tay, nhưng cũng coi như có đoạn thời gian tốt đẹp, chắc là hiểu anh ấy lắm nhỉ?" An Mộng Nhã bỗng hỏi cô. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc mờ mịt nhìn cô ta: "Cũng tạm."

An Mộng Nhã sáp lại bên cạnh cô: "Anh ấy thích kiểu con gái nào?"

"Vậy thì em không rõ." An Lộc lắc đầu, "Dù sao cũng không thích kiểu như em."

"Nói lời thừa, tôi đương nhiên biết anh ấy không thích kiểu như cô." An Mộng Nhã gõ lên đầu cô một cái, chỉ vào bản thân mình: "Vậy, như tôi thì sao?"

An Lộc khổ não cau mày.

An Mộng Nhã lắc bả vai cô: "Cô nghĩ kỹ lại xem!"

Nghĩ kỹ lại, không biết vẫn là không biết thôi, tôi cũng chẳng phải là con giun trong bụng anh ta.

An Lộc oán thầm trong lòng, bưng ly sữa đậu lên uống một ngụm, nói: "Chị xinh đẹp lại thông minh thế này, là đàn ông thì đều thích mà. Hay là chị thử một chút, chẳng phải là sẽ biết ngay hay sao?"

"Thử xem?" mắt An Mộng Nhã sáng lên, "Anh ấy thích con gái chủ động à?"Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc bình tĩnh gật đầu: "Chắc vậy."

Tâm tình của An Mộng Nhã bỗng thay đổi, lại cầm đũa lên.

Hai người ăn xong, gọi ông chủ tính tiền.

"Cô gái, tổng cộng hết hai trăm tám mươi tám tệ, tiền mặt hay quét mã?"

"Cháu không có tiền mặt." An Lộc nói, "Quét mã đi ạ."

Ông chủ giơ mã QR ra, đưa cho cô.

An Lộc sờ sờ trong túi, đột nhiên kinh hô lên một tiếng.

An Mộng Nhã quay đầu hỏi: "Sao thế?"

An Lộc vò đầu bứt tai, ngại ngùng nhìn An Mộng Nhã, lại quay sang nhìn ông chủ: "Cái kia, hình như em không đem điện thoại."

"Ôi chao cô gái này, cô ra ngoài không đem điện thoại cũng chẳng đem tiền mặt, định ra ngoài ăn chùa hay sao hả?" Ông chủ lúc trước vừa cười hì hì giây sau đã lật mặt.

An Lộc quẫn bách cắn môi: "Không phải đâu ạ."Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc. wordpress. com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Ông chủ nhíu mày: "Vậy thì phải làm sao? Chúng tôi mở hàng làm ăn chứ đâu phải đi từ thiện."

"Cháu không có."An Lộc ngừng lại, chỉ sang hướng An Mộng Nhã, "Nhưng chị gái cháu có." 

An Mộng Nhã trợn tròn mắt: "An Lộc, cô đã nói là cô mời!"

"Nhưng mà em không mang tiền." An Lộc cúi mắt xuống, trông vô cùng đáng thương, "Vậy hay là chị về trước đi, nếu gặp ba mẹ em thì nói với bọn họ, em tự ở đây làm việc trả nợ."

Nói xong nhìn về phía ông chủ, biểu tình chân thành nói: "Cháu thực sự không mang tiền, bây giờ cũng không liên lạc được với ba mẹ cháu, cháu ở lại đây giúp chú làm việc được không ạ?"

"…." An Mộng Nhã nghĩ, cô ta nào dám.

Để em gái ở đây gán nợ, thím tư nổi tiếng có lý không buông tha người kia của cô ta không đem cô ta cắn chết mới lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!