Chương 8: Biển sâu – Nhân ngư

Đồng tử Tạ Cẩn Ca chợt mở to vì động tác của nhân ngư. Thân thể hắn tạm thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân ngư dùng bàn tay ướt át to lớn v**t v* nơi cằm nhẵn bóng của mình.

Cảm giác từ đôi chân cũng truyền đến, báo cho hắn biết: con nhân ngư đực này đang trong trạng thái cảm xúc ngày càng dâng cao.

Đuôi cá của nhân ngư phủ đầy những mảng vảy chỉnh tề, sáng bóng và cứng rắn nhưng vẫn trơn mượt. Qua lớp vải mỏng, những chiếc vảy áp sát da thịt, không ngừng nhắc nhở Tạ Cẩn Ca rằng giờ phút này hắn đang bị giống loài đến từ biển sâu hoàn toàn áp chế.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, nhìn thẳng về phía nhân ngư. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ nhân ngư đã sớm bị hắn một đao một nhát mà lăng trì đến chết.

Trái ngược với sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Cẩn Ca, đồng tử nhân ngư lại ánh lên sự tò mò xen lẫn một tia trêu đùa mơ hồ. Hắn khống chế lực đạo trên tay, dùng bàn tay có màng khẽ vuốt qua cổ Tạ Cẩn Ca, rồi lại dùng móng tay nhọn lướt nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo.

Nhân ngư giống như đang chơi đùa với một món đồ cực kỳ thú vị. Cảm giác tinh tế, bóng loáng và đầy đàn hồi trong lòng bàn tay khiến hắn vô cùng hài lòng, vì thế càng không nỡ buông ra. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, ánh lên sự vui sướng đầy nguy hiểm.

Tuy nhân ngư đã cố ý hạ nhẹ lực đạo, nhưng so với giống loài biển sâu, làn da con người vẫn quá mong manh. Trên màng tay của hắn còn có những hoa văn cực nhỏ, khi cọ xát lên da Tạ Cẩn Ca, vẫn để lại từng vệt đỏ nổi bật trên nền da trắng như tuyết.

Cảm giác này đối với Tạ Cẩn Ca mà nói thật sự chẳng dễ chịu gì.

Một luồng bức bối khó tả từ sâu trong nội tâm dâng lên, khiến hắn khẽ nhíu mày. Vùng xương quai xanh vừa đau nhói vừa ngứa ngáy, cảm giác khó chịu ấy khiến hắn không thể nào bỏ qua.

Thế nhưng, động tác của nhân ngư chẳng hề dừng lại vì mấy vết đỏ kia. Trái lại, trong mắt hắn hiện lên tham lam và chiếm hữu. Nhìn dấu vết mình lưu lại trên da người kia, nhân ngư như thể phát hiện ra một điều mới mẻ đầy mỹ diệu. Hầu kết hắn khẽ trượt lên xuống, rồi bắt đầu chậm rãi cúi xuống, định tiếp tục thăm dò sâu hơn.

"Dừng lại!"

Bất kể nhân ngư có hiểu hay không, Tạ Cẩn Ca vẫn lạnh giọng quát.

Điều bất ngờ là ngay sau đó, nhân ngư thật sự dừng lại.

Đôi mắt Tạ Cẩn Ca lóe sáng. Hắn không biết nhân ngư dừng lại vì nghe hiểu ý nghĩa lời hắn, hay chỉ dựa vào biểu cảm để đoán được điều hắn muốn.

Trong khi Tạ Cẩn Ca còn mải suy tính, nhân ngư lại khẽ cười trầm thấp.

Tiếng cười lần này rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào trước đó. Bởi hắn đang đè trên người Tạ Cẩn Ca, nên tiếng cười trầm thấp như từng đợt chấn động nơi lồng ngực, truyền sang thân thể Tạ Cẩn Ca, khiến hắn cảm nhận rõ ràng từng nhịp phập phồng.

Nhân ngư nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Cẩn Ca mấy giây, rồi ghé sát bên tai hắn. Đôi môi gợi cảm khẽ hé mở, chậm rãi và khó nhọc phát ra hai chữ:

"Cẩn Ca."

Âm điệu không chuẩn, ngữ khí lơ lớ, tựa như một đứa trẻ mới học nói.

Nhưng khác với sự trong trẻo ngây ngô của trẻ nhỏ, giọng nói của nhân ngư lại cực kỳ trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính. Âm sắc dày và nặng, giống như tiếng cello vang vọng trong đại sảnh hòa nhạc Nga.

Tạ Cẩn Ca giật mình mở to mắt. Hắn không nghe nhầm.

Nhân ngư thật sự mở miệng nói – hơn nữa lại gọi đúng tên hắn.

"Cẩn Ca."

Nhân ngư lặp lại lần nữa, lần này rõ ràng hơn hẳn.

Vì sao nhân ngư lại biết tên hắn, còn có thể gọi ra?

Có lẽ, lúc biển cả nuốt lấy con thuyền, nhân ngư đã nghe thấy đội trưởng đặc cảnh và đồng đội gọi tên hắn.

Giờ phút này, tâm tình Tạ Cẩn Ca trở nên phức tạp.

Từ khi gặp nhân ngư đến nay, mọi việc xảy ra đều như một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng hắn vốn là người vô thần, luôn tin rằng mọi chuyện đều có nguyên do.

Suốt đời, hắn hiếm khi dao động cảm xúc. Nhưng trước nhân ngư này, hắn đã trải qua nôn nóng, kinh ngạc và bất an.

Trước đây, hắn vẫn nghiên cứu sinh vật biển, từng gần như chắc chắn rằng nhân loại đã nắm rõ quy luật của đại dương. Nhưng sự xuất hiện của nhân ngư đã phá vỡ toàn bộ những lý luận ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!